Chương 34: 999 Đoá Hồng

Một ngày mới lại đến, từ Nguyên Thiên cung đi ra ngoài, Thành Si Khải vô tình bắt gặp một chùm hoa lạ, vô cùng xinh đẹp mọc nơi hẻo lánh nhất, dưới gốc bồ đê trong cung, tựa hồ, không ai chú tâm loài hoa này đi

Khá tốt, ta sẽ hảo hảo thu thập vậy

Ngắt từng cành hoa bỏ vào bao. Thành Si Khải tìm vật liệu cần thiết, tỉ mỉ sắp xếp những cánh hoa chen chúc, bện thành một chỗ, dùng dây buộc lại nhiều vòng, dùng giấy trắng làm lớp màng bảo hộ bên ngoài. Hoàn tất, chẳng khác gì những bó hoa bắt mắt trong tiệm hoa ở hiện đại cả

Thành Si Khải thập phần cao hứng chạy như bay đến Thiên Phượng cung. Dường như mẫu hậu vẫn chưa tỉnh, một cung nhân thấy Thành Si Khải bí xị sắc mặt, hiểu ý cười:

"Điện hạ, nương nương đã tỉnh rồi, hiện tại đang chải tóc"

"Ân"

Thành Si Khải bước vào gian phòng, lặng lẽ ra lệnh hai cung nữ hầu hạ Vu Tích Viên lui ra ngoài. Vu Tích Viên nhìn trong gương đồng, nam tử tuấn lãng tại sau lưng nàng cầm chiếc lược ôn nhu chải từng mảng tóc của nàn. Hơi thở thơm ngát của nam tử rất gần, trong gian phòng tương đối chật hẹp như thế này, nàng ngửi nhất thanh nhị sở

"Tóc mẫu hậu mềm quá, sờ thật thích" Thành Si Khải si ngốc nhìn sườn mặt mỹ lệ của nữ tử, vào một ngày đẹp trời như hôm nay, được ở cùng nàng là điều tuyệt vời nhất

"Sao không để nha hoàn làm, ngươi động tay động chân làm gì?" Vu Tích Viên nhàn nhạt cười, ngữ khí mang theo tia sủng nịch

"Hừm, nhi thần thích chải tóc cho ngừoi"

"Nhưng ta không cho phép"

"Ách, chải cũng đã chải rồi, người không thể cản nhi thần nga"

"Khải nhi"

"Mẫu hậu, làm sao vậy?" Thành Si Khải vừa chải vừa cười, xong xuôi cô búi chúng lên gọn gàng, không khác người chuyên nghiệp là bao. Thành Si Khải luôn học hỏi rất nhanh, chỉ cần nhìn sơ qua liền nhớ rõ ràng trong đầu

"Ta phát hiện da mặt ngươi theo thời gian càng dày, móng vuốt bắt đầu đâm không thủng rồi" Vu Tích Viên xoay người, nhéo má Thành Si Khải, xúc cảm qua bao năm vẫn chân thật nha

Thành Si Khải đội mũ phượng cho Vu Tích Viên, cô ngây ngốc, khoác một lớp y bào lên người, nàng trở thành cái kia cao cao tại thượng, cái kia mẫu nghi thiên hạ, cái kia như thiên tiên không nhiễm bụi trần. Nhưng, nàng vẫn là nàng trong lòng ta, vĩnh viễn là ta bất biến chí ái nữ tử, của ta mẫu hậu, người sáng chói tựa vì tinh tú nơi thiên hà, còn ta, mãi mãi, là một ngừoi mang huyết mạch ma cà rồng, mãi mãi sa đoạ nơi bóng tối bao phủ, nơi màn đêm hiện hữu...

Sự sống vĩnh hằng, thật sự rất tàn khốc...

"Người đẹp lắm, mẫu hậu" Thành Si Khải nhịn không được thán một câu

Vu Tích Viên ánh mắt phức tạp:

"Khải nhi, ngôn từ đó chỉ được dùng với nương tử của ngươi thôi"

"Nhi thần không có nương tử, nhi thần có mẫu hậu, nhi thần muốn nói với người nhi thần trân quý nhất đời này" Chân thành thanh âm đả động linh hồn Vu Tích Viên, khiến nàng thật lâu hoảng hốt

"Khải nhi"

"Ân?"

"Không có việc gì..." Vu Tích Viên đảo mắt nơi khác, ngăn không cho bản thân thất thố, nàng sợ bắt gặp ánh mắt nóng rực của Thành Si Khải, nàng sợ Thành Si Khải phát hiện nàng bất thường

"Mẫu hậu, nhi thần tặng người" Thành Si Khải âm thầm lấy bó hoa giấu kín dưới gầm giường, đưa ra trước mặt Vu Tích Viên, ngốc hề hề cười

Vu Tích Viên chậm chạp tiếp nhận bó hoa, sắc hoa đỏ thắm hấp dẫn nàng, hương hoa cũng thật thơm, hoa lạ như vậy, sống bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên nàng thấy đâu

"Khải nhi, đây là hoa gì?"

"Nhi thần tạm gọi là hoa hồng, người đếm thử xem có bao nhiêu nhánh?"

Vu Tích Viên quan sát hồi lâu, chẳng hiểu vì cái gì Khải nhi bảo nàng đếm nữa:

"Hết thảy chín trăm chín mươi chín đoá"

"Ân, hảo, giữ mãi bên người nga, nó sẽ đem lại may mắn cho người" Chín trăm chín mươi chín đóa hồng, ngụ ý, một tình yêu vĩnh cửu...

Vu Tích Viên lặng im không nói, sâu thẳm trong đôi mắt đen tuyền của nàng, ba đào sóng lớn ập đến, là vui vẻ, là nghi hoặc chất chứa bao nỗi niềm không thể thốt thành lời

Cùng Vu Tích Viên tản bộ khắp nẻo hoàng cung. Thành Si Khải nhìn đại thụ tán lá xum xuê, hoa đơm bông trổ lá, sức sống vô cùng thịnh vượng. Các nàng đứng dưới gốc cây, đối diện là một hồ cá và một núi giả nằm cạnh, bầu không khí dị thường tao nhã

thích hợp cho những đôi phu thê thưởng thức cảnh đẹp ý thơ

"Mới năm nào nó còn bé tí xíu mà giờ trở thành đại thụ rồi, xem ra mấy năm qua hứng không ít nắng mưa"

"Xác thực a, cung nhân, phi tần khi trời đổ mưa ngang qua nơi này không mang theo ô đều nấp dưới tán cây đại thụ"

"Mẫu hậu mấy năm qua khổ cực người, phải một mình đảm đương nhiều như vậy, nhi thần lại không cạnh người phò tá sớm chiều"

Vu Tích Viên ngẩng đầu, vươn tay vân vê gò má Thành Si Khải, nhìn người này đau lòng, nàng có điểm không nỡ:

"Khải nhi, ta đã thói quen, ta tự biết chừng mực, ngược lại là ngươi, xuất cung du ngoạn nhiều năm thảnh thơi, để ý tiểu thư nhà nào chưa?"

Tâm phút chốc chùn xuống, vấn đề cô không thích trả lời nhất nay lại xuất phát từ đầu môi Vu Tích Viên, khó khăn làm sao

"Vẫn chưa nga, nhi thần phải phụng bồi người trước, thành hôn, nương tử cái gì đều không muốn"

Thấy bộ dạng ngập ngừng của Thành Si Khải, Vu Tích Viên đột nhiên nhớ lại hôm ấy cùng Lam Phỉ Nhi một màn, Vu Tích Viên tay siết thành quyền. Nàng không hy vọng Khải nhi của nàng có quan hệ gì với những nữ tử khác, nhưng tại sao duyên phận trêu ngươi, nữ tử Thành Si Khải dây dưa, lại là Lam Phỉ Nhi, phi tử hoàng đế đồng thời cũng là mẫu phi Thành Si Khải và cũng là kẻ đối địch nàng

Vu Tích Viên rối rắm.

A, vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến rồi

"Thần thϊếp tham kiến hoàng hậu nương nương"

"Miễn lễ, ngươi đến đây làm gì?"

Lam Phỉ Nhi mỉm cười, mị nhân ngũ quan đảo mắt nhìn Thành Si Khải:

"Thần thϊếp không gặp người, thần thϊếp muốn gặp điện hạ"

Thành Si Khải chột dạ cúi đầu, sinh khí trừng Lam Phỉ Nhi, nữ tử ngốc nghếch, hiện tại ngươi đừng thêm dầu vào lửa được không?

Vu Tích Viên không yếu thế hỏi lại, bày ra tư thái uy nghi:

"Đại sự gì trọng yếu, ngươi phải đích thân gặp mặt điện hạ, bổn cung không thể không biết sao?"

"A, nương nương, thần thϊếp thấy điện hạ rất có khiếu văn chương, hôm nay tình cờ trômg thấy, cao hứng muốn cùng điện hạ đơn độc tán gẫu thôi, Sơn Âm cung nhàm chán, hoàng thượng lại bận duyệt tấu chương" Lam Phỉ Nhi uyển chuyển nói, nhãn thần thủy chung dán lên người Thành Si Khải

"Quý phi nương nương, ngươi.." Thành Si Khải há hốc mồm, nữ tử này sao có thể trắng trợn như vậy a, cô chưa đáp ứng có được hay không

Vu Tích Viên mắt phượng khẽ nhếch, nhún vai, không cho là đúng:

"A, nếu đến sớm một khắc Khải nhi có thể đi cùng ngươi rồi, đáng tiếc,

Khải nhi phải cùng ta xem vườn đào nở hoa, nàng đã hứa với ta, lần sau ngươi hãy tìm Khải nhi"

Nói đoạn, Vu Tích Viên nắm Thành Si Khải bàn tay kéo rất nhanh, cô vừa bị lôi đi vừa ngơ ngác, đại não trì trệ vài giây

Vườn đào nở hoa? Có sao? Hứa? Mẫu hậu hôm nay làm sao vậy? Dường như rất gấp gáp nha, kéo tay cô thật đau, còn nhéo nữa chứ. Ô, thật khóc không ra nước mắt mà

Lam Phỉ Nhi cắn môi, căm tức trông theo hai thân ảnh khuất xa, hừ lạnh, phất tay áo ly khai

"Này là tình cảm mẫu thân đối nhi tử sao, nào có mẫu hậu nào như ngươi, Vu Tích Viên, hết lần này đến lần khác cùng ta tranh phu quân, nếu không có ngươi tại, ta thế nào chật vật như vậy!"

------------------------------------------

Tiểu Bạch: Hai ngày sắp tới mình bận công việc nên tiến độ ra chương mới khá chậm hoặc có thể không ra chương ra các bạn. Sr, những ai mình chưa rep cmt nhé, dạo này mình bận quá không có thời gian để đọc cmt luôn