Chương 14

Trong thực tế, hắn nổi tiếng ở Đế quốc không phải vì kỹ năng điều khiển cơ giáp điêu luyện, cũng không phải vì thực lực chiến đấu mạnh mẽ, không phải vì chiến tích của hắn, mà là những chuyện phong lưu lãng mạn khiến cho người ta chán ghét nhất.

Nếu không phải trong nhiều năm nay hắn ta không ngừng xem đi xem lại, xem nhiều đến mức hắn ta cũng không đếm nổi những video chiến đấu của Nicholas, tự tin rằng mình đã vô cùng quen thuộc với những điểm đặc biệt và thói quen nhỏ trong kỹ thuật điều khiển của Nicholas, Ngải Bá Đặc cũng không muốn thừa nhận rằng, Thịnh Đông Dương chính là thần tượng năm đó.

Nhìn người đàn ông với đôi mắt hoa đào trước mặt, Ngải Bá Đặc cơ hồ đang sinh ra ảo giác tín ngưỡng của mình đã bị tan biến.

“Đúng vậy, là ta.” Mặc dù Thịnh Đông Dương không biết tại sao sau khi hắn ta mỉa mai, lại một lần nữa hỏi về danh tính của mình, hắn sờ lỗ mũi một cái, tốt tính nhìn về phía người vợ cả lúc trước và trong tương lai của mình.

Sau khi Ngải Bá Đặc nhận được hồi đáp của hắn, lúc này hắn ta mới lãnh đạm rời đi tầm mắt từ trên người của Thịnh Đông Dương, sau đó hắn ta triệu hoán cơ giáp giả lập của mình ra, lạnh nhạt nói: “Công tước Tát Mạn Toa các hạ, ta Ngải Bá Đặc. Ca Mễ Hi Nhĩ lấy danh hiệu quân đoàn trưởng của quân đoàn Quang Diệu gửi lời khiêu chiến với ngài.”

Ngay khi hắn ta vừa dứt lời, cả đấu trường đều kinh hãi.

Khán giả có mặt tại đấu trường cùng với những người đang xem chương trình phát sóng trực tiếp bên ngoài đều chưa từng nghĩ rằng, Ngải Bá Đặc sẽ cố ý dùng tinh thần thể của mình để phát động khiêu chiến với Thịnh Đông Dương.

Phải biết rằng, kể từ khi tên của Ngải Bá Đặc được tuyên dương cho đến nay, bất luận trên chiến trường của 《 Quyết chiến sao trời 》 hay trên chiến trường thực sự, cơ giáp của hắn ta đã sớm trở thành chiến thần bất khả chiến bại, cho đến bây giờ những người khác cũng chỉ có thể ngưỡng vọng*, sùng bái hắn ta, những người từng phát động khiêu chiến với hắn ta đều là quân nhân top mười trong quân đoàn, còn về việc hắn ta có chấp nhận khiêu chiến hay không, còn phải xem hắn ta có tâm tình bắt nạt người khác không đã.

*Ngưỡng vọng: ngẩng đầu lên, ngưỡng mộ và mong chờ.

Từ sau khi tốt nghiệp học viện quân sự, Ngải Bá Đặc gần như chưa từng thua trận.

Hắn ta cũng chưa từng chủ động khiêu chiến người khác ——

Lại còn là một lời khiêu chiến trịnh trọng như vậy.

Tất cả mọi người đều đang hoài nghi xem mình có nghe lầm hay không.

Ngay sau đó, Ngải Bá Đặc đã triệu tập ra cơ giáp giả tưởng tự trang bị có một không hai của hệ thống, giống với Thịnh Đông Dương xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc này mọi người mới ý thức được hắn ta đang nghiêm túc, không nói điêu, hắn ta muốn dùng tinh thần thể phát động khiêu chiến công bằng với Thịnh Đông Dương, người sắp thành hôn với hắn ta.

“Xin lỗi, thứ cho ta không thể tiếp nhận lời khiêu chiến này của ngài, điện hạ.”

Thịnh Đông Dương cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn rất nhanh đã hồi tưởng lại người trước mặt mình, vợ cả của hắn là một con quỷ cuồng chiến đấu, trời sinh hiếu chiến, mình vừa mới khoe khoang một chút với hơn ngàn người, đã khơi dậy lòng hiếu kỳ và du͙© vọиɠ chiến đấu của hắn ta, khiến cho hắn ta tiến vào trò chơi để quyết phân thắng bại với mình, ngược lại chuyện này cũng coi như hợp lý, nhưng hắn vẫn nhanh chóng từ chối Ngải Bá Đặc.

Không có nguyên nhân nào cả, chỉ bời vì hắn đã sớm qua cái tuổi thiếu niên thích khoe khoang, hắn rất lười, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, nếu không phải do hệ thống yêu cầu, thì lúc nãy hắn cũng không thèm chấp nhận lời khiêu chiến của mấy người trẻ tuổi kia đâu, bây giờ hệ thống cũng không ép buộc hắn chiến đấu, hắn đương nhiên sẽ không chấp nhận.

Kỹ năng điều khiển cơ giáp chiến đấu của Ngải Bá Đặc đã sớm phong thần ở Đế quốc từ lâu rồi, hắn ta phát động khiêu chiến với mình, cho dù thua hay thắng hắn ta, cũng chỉ mang lại phiền phức đối với Thịnh Đông Dương mà thôi.

Mà bây giờ hắn hoàn toàn không muốn kỹ thuật của mình bị lộ quá sớm, vướng vào những rắc rối này.

Vốn dĩ tin tức Ngải Bá Đặc phát động khiêu chiến trước đã làm toàn bộ mạng lưới internet nổ tung, nhưng ngay sau khi Thịnh Đông Dương từ chối, tất cả mọi người càng sốc hơn.

“Tại sao? Ngươi coi thường ta?” Một câu nói bình thường của hắn, lại khiến cho Ngải Bá Đặc ngay lập tức nổi giận, khuôn mặt của hắn ta khó coi đến cực điểm, giây tiếp theo sự lạnh lùng cùng chán ghét nơi đáy mắt cơ hồ muốn phun ra từ trong đôi mắt xinh đẹp của hắn ta.

Khi hắn ta còn trẻ, thật ra hắn ta đã từng tỷ thí qua với Nicholas, lúc đó hắn ta bị đánh đến thảm hại, cho nên trong lòng của hắn ta đã âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến sau này, sẽ có một ngày nào đó hắn ta đánh bại được Nicholas, mang hắn giẫm ở dưới chân mình, không cần phải ngưỡng mộ Ni Thần trong truyền thuyết nữa, sau đó hắn ta sẽ thay thế vị trí của hắn.

Cho đến bây giờ nó vẫn luôn là chấp niệm của Ngải Bá Đặc.

Sau này, khi Nicholas đột nhiên im hơi biệt tích, mặc dù Ngải Bá Đặc đã sớm phong thần thay thế vị trí của Nicholas trong 《 Quyết chiến sao trời 》, thậm chí hắn ta còn kiến công lập nghiệp ở trên chiến trường, thanh danh vang xa, sớm đã vượt qua vị trí thứ nhất của Nicholas trên bảng xếp hạng trò chơi trong lòng mọi người.

Nhưng Ngải Bá Đặc lại chưa bao giờ nhận cái vị trí đầy khiêu ngạo này ——

Bởi vì hắn ta biết rằng, hắn ta chưa từng đánh bại Nicholas, chỉ cần một ngày hắn ta chưa đánh bại được Nicholas, mang hắn dẫm đạp dưới chân, thì trong lòng của hắn ta những thứ kia vẫn là hữu danh vô thực*, không phải vua cơ giáp chân chính.

*Hữu danh vô thực: Có tên, có tiếng mà không thực chất, tồn tại trên danh nghĩa nhưng thật ra không có gì.

Đây chính là xiềng xích mà Ngải Bá Đặc lưu lại cho mình trong thời niên thiếu.

Rất lâu về trước, khi Nicholas im hơi biệt tích… Ngải Bá Đặc đã cho rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội đánh bại hắn, chỉ có thể sống với sự hối tiếc này mãi mãi. Nhưng hắn ta chưa từng nghĩ rằng, hắn ta sẽ liễu ám hoa minh* mà tìm thấy Nicholas, hắn ta sẽ lại có cơ hội đánh bại Nicholas… nhưng người này thà chơi đùa với đám con nít, cũng không chịu dùng cơ giáp đánh một trận nghiêm túc chân chính với hắn ta.

*Liễu ám hoa minh: Có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng)

Lửa giận trong lòng Ngải Bá Đặc ngay lập tức đạt đến đỉnh điểm.

“Làm sao có thể?” Thịnh Đông Dương cười chúm chím nhìn hắn ta, hắn nhẹ giọng nói: “Ta chẳng qua chỉ cảm thấy một trận so tài cơ giáp sớm đã biết được kết cục, hoàn toàn không cần thiết phải đấu mà thôi.”

Ngải Bá Đặc lạnh lùng nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự chế giễu và lạnh lùng: “Ngươi nghĩ ta không thắng được ngươi hay sao?”

“Không, là ta không thắng được điện hạ…” Thịnh Đông Dương nhát mắt một cái.

Ngải Bá Đặc cau mày: “Ngươi còn chưa giao đấu với ta, làm sao ngươi biết mình không thắng được ta?”