Chương 2

“Ta là hệ thống lão hào môn nghịch tập, có sự tồn tại đặc biệt… Tác dụng chủ yếu là trói định những người vốn nên huy hoàng, nhưng bởi vì một số nguyên nhân không được như ý đã rơi xuống làm hệ thống lão hào môn, trợ giúp bọn họ nghịch tập. Sau khi ngươi bị các tình nhân kết hợp với em trai dị mẫu bức tử, ta đã tự động trói định ngươi.” Hệ thống kia ở trong đầu của hắn nói một cách vô cùng thèm đòn.

Thịnh Đông Dương vốn đang rất bình tĩnh, nhưng sau khi nghe được câu này, hắn nghi ngờ mà phản bác lại: “Lão hào môn?”

Xuất thân huân quý thế gia, hậu duệ duy nhất còn dư lại của những công thần khai quốc chưa bị đoạt tước, thân là Tát Mạn Toa công tước, trong tay hắn nắm giữ toàn bộ đất phong của Bạch Lộ Châu.

Nói hắn giàu có, hắn thừa nhận…

Nhưng khi hắn chết vẫn còn chưa tới năm mươi tuổi, ở nơi này mọi người đều có tuổi thọ từ ba trăm tuổi trở lên, nói hắn là lão nam nhân hắn không thể thừa nhận được.

“Ngươi hơn năm mươi tuổi rồi, ở thời đại kia của chúng ta đã sớm vùi nửa người vào trong đất, không còn trẻ trung gì đâu.” Hệ thống giống như biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, nó nói.

Thịnh Đông Dương: “…”

Hắn rất muốn hỏi một chút xem cái hệ thống này đến từ địa phương nào, tại sao tuổi thọ của con người lại ngắn như vậy.

“Nói tóm lại, ngươi đã chết, bởi vì được trói định với ta nên ngươi mới có thể sống lại. Từ nay về sau, ngươi trói định với ta, chỉ có làm theo những gì ta nói, đúng giờ hoàn thành nhiệm vụ, cho đến khi ngươi hoàn thành được hết nhiệm vụ của chủ tuyến mới được dừng lại, lúc ấy ngươi có thể chân chính có được sinh mạng mới.” Hệ thống tiếp tục nói ở trong đầu của hắn.

Thịnh Đông Dương nhìn bản thân và thời gian không chân thật ở trước mắt, rồi rơi vào trầm tư.

Thịnh Đông Dương xuất thân từ gia tộc Thịnh gia Tát Mạn Toa công tước, cháu trai nối dõi duy nhất được Tát Mạn Toa đại công tước công nhận.

Mặc dù Tát Mạn Toa công tước có gia thế và địa vị hiển hách, có quyền tự cai trị lãnh địa của mình, nhưng trong thực tế, lãnh địa Bạch Lộ Châu ở ngay sát biên ải, thường có trùng tộc ở các tinh đạo khác đến quấy phá, hoàng thất cùng chính phủ căn bản không quan tâm, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình thành lập chính quyền riêng không được vượt qua phạm vi cho phép của hoàng thất, lập quân đội để tự bảo vệ lãnh thổ tránh khỏi các cuộc xâm lược.

Trong chỗ tối, còn có hoàng đế dã tâm bừng bừng đang muốn cướp đoạt lấy khối lãnh thổ Bạch Lộ Châu này, chẳng qua hoàng đế chưa tìm được nhược điểm của gia tộc bọn họ, cho nên mới không thể không án binh bất động.

Hơn nữa, ở trong Tinh Đế cũng có không ít các thế gia quý tộc đang nhìn chằm chằm tinh cầu Bạch Lộ Châu giàu có và sung túc——

Ý đồ của bọn họ chờ hoàng đế động thủ, bọn họ sẽ cùng phân chia miếng thịt béo bở Bạch Lộ Châu này.

Trước là chó sói sau là hổ, trên vai hắn lại có gánh nặng ngàn cân của cơ nghiệp tổ tông không thể vứt, mấy trăm năm qua Bạch Lộ Châu vẫn yên ổn vững chắc, đều dựa vào sự thông minh của tổ phụ Thịnh Đông Dương, mới có thể duy trì ở thế cân bằng vi diệu này.

Mặc dù tổ phụ thông minh tài giỏi, nhưng ông ấy lại không làm gì được một hoa hoa công tử như phụ thân của Thịnh Đông Dương, ở bên ngoài ông ta có vô số người tình Beta, còn có một em trai dị mẫu tuổi tác tương đồng với Thịnh Đông Dương, ông ta đã sớm làm tức chết mẫu thân của Thịnh Đông Dương…

Hoàn cảnh Thịnh Đông Dương được sinh ra giống y như câu chuyện cô bé lọ lem.

Bất quá, mặc dù giống với câu chuyện của cô bé lọ lem, nhưng hắn chưa từng phải sống một cuộc sống như cô bé lọ lem, bởi vì tổ phụ của hắn là một người minh mẫn và sáng suốt, cộng thêm ngoại tổ phụ đã chết trận của hắn chính là người đã từng vào sinh ra tử với tổ phụ, hai người thân như anh em ruột thịt, bởi vì mẫu thân mất sớm cho nên tổ phụ càng yêu thương hắn hơn.

Vì vậy, cho dù mẫu thân của hắn mất sớm, cho dù hắn vốn là một Omega không có quyền thừa kế…

Tổ phụ vẫn nghĩ đủ các biện pháp, thậm chí ông ấy còn cùng hoàng đế đạt thành nhận thức chung, đổi giới tính Omega của hắn thành Alpha… Cuối cùng mang tước vị, vượt qua cha rơi vào trên người hắn.

Thịnh Đông Dương cũng không chịu thua kém, tinh thần lực của hắn mạnh mẽ, mặc dù hắn là Omega, nhưng tổ phụ vẫn nghiêm khắc dạy dỗ, mọi thứ của hắn đều không thua Alpha.

Ra trận gϊếŧ địch, lái cơ giáp hoành tảo thiên quân*, mọi thứ hắn đều làm được…

*Hoành tảo thiên quân: Hoành Tảo là Quét Ngang, như cây chổi quơ ngang quét hết, quét sạch. Chỉ chiến thuật thần tốc hiệu quả tiêu diệt sạch sẽ số lượng lớn quân địch như nhát chổi quét ngang.

Vì vậy, cho nên chưa bao giờ có người hoài nghi hắn không phải Alpha, mà là Omega.

Hắn thừa kế di chí* của tổ phụ, tiếp tục duy trì thế cân bằng giữa Bạch Lộ Châu và đế quốc, hắn vẫn luôn coi mình như là một công tước chân chính, lãnh chúa chân chính.

*Di chí: ý nguyện của người đã chết.

Khi Thịnh Đông Dương còn sống, hắn vốn giống như tổ phụ lúc trước tận tâm tận lực vì Bạch Lộ Châu.

Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ đến chuyện, hắn… Không có thua ở trên tay của hoàng đế và những gia tộc huân húy khác, mà lại thua vì một đám tình nhân và em trai dị mẫu của mình, thua trong chuyện nội đấu đoạt quyền của Bạch Lộ Châu…

Không, nói chính xác hơn, hắn thua ở trên tay của Tắc Liêu Nhĩ.

Thế nhân đều nói, Tát Mạn Toa đại công tước hắn phong lưu đa tình, thích chơi Alpha, tình nhân vô số, bên người có tam thê tứ thϊếp, ai cũng không nhiều tình nhân hơn hắn, cũng không ai vô tâm hơn hắn…

Nhưng không có ai biết, hắn cũng từng thật lòng yêu thương một người.

Tất cả sự yêu thương của hắn đều dành cho Tắc Liêu Nhĩ, đến chết hắn vẫn là một xử nam.

Cái gọi là tam thê tứ thϊếp, bao gồm người kết hôn với hắn Đế Khanh điện hạ, cũng chỉ có trên danh nghĩa, hắn chưa bao giờ nghĩ đây là một mối quan hệ chân chính…

Nhưng cuối cùng, Tắc Liêu Nhĩ lại phản bội hắn, cùng với em trai của hắn liên hiệp phát động đảo chính ở Bạch Lộ Châu.

Mặc dù đã trở lại ba năm trước, đối với những lời của của món đồ chơi trong đầu hắn đã tin tưởng tám phần, nhưng vì lý do ổn thỏa, Thịnh Đông Dương vẫn tìm mấy người thầy thuốc ở Tinh Đế mà mình tin tưởng đến kiểm tra thực hư, dùng những dụng cụ tinh vi nhất kiểm tra qua ba bốn lần, cũng không phát hiện bất kỳ dị trạng gì, xác nhận trong thân thể của hắn không có món đồ kỳ lạ nào, đồ chơi này giống như không hề tồn tại, sau này cũng không sinh ra bất kỳ nguy hại gì đến hắn.

Lúc này Thịnh Đông Dương mới hoàn toàn tin tưởng, món đồ chơi này không thuộc về cùng một thế giới với hắn, nó cũng thật sự mang cho hắn một sinh mạng mới.

Hắn đợi trong phủ đệ ở Tinh Đế của mình, vừa nhìn sách vừa hồi tưởng lại một đời hỏng bét kia.

Không bao lâu sau, nữ hầu Beta Ngải Li gõ cửa tiến vào: “Công tước đại nhân, Thân vương điện hạ mời ngài đến phủ ngắm hoa.”

Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, những nơi càng có phong cách cổ xưa đơn sơ thì đã càng hiếm hoi, vì vậy ở thời đại của khoa học kỹ thuật đã chế tạo ra hoa giả không có chút sinh mệnh nào, hoa chân chính đã sớm là phượng mao lân giác*, cực kỳ quý hiếm có giá trị liên thành, chỉ có những quý tộc và tài phiệt mới có thể thưởng thức nuôi dưỡng nổi nó.

*Phượng mao lân giác: chỉ lông vũ Phượng Hoàng, sừng Kỳ Lân là hai thứ quý hiếm. Câu này ý nói những món đồ trân quý.

Tên đầy đủ của Thân vương điện hạ là Sắt Lan Thôi Nhĩ, cũng chính là chú ruột của đương kim hoàng đế.

Cũng rất có địa vị trong hoàng thất, hắn ta cùng với tổ phụ đã mất của Thịnh Đông Dương là bạn vong niên*.

*Bạn vong niên: Bạn bè không phân biệt tuổi tác.

Căn cứ vào trí nhớ, lần này Thân vương điện hạ tìm hắn để đánh phủ đầu, nói xa nói gần để cho hắn đáp ứng thành hôn cùng với Đế Khanh.

“… Ngải Bá Đặc đứa nhỏ này, cháu ruột của ta, mặc dù từ nhỏ nó không lớn lên bên cạnh ta, tính cách cũng có chút hấp tấp, nhưng tướng mạo cùng năng lực đều vô cùng tốt.” Sắt Lan Thôi Nhĩ Thân vương mỉm cười nhìn về phía Thịnh Đông Dương, hắn ta nâng chén trà lên, không nhanh không chậm uống một hớp.

Kéo Thịnh Đông Dương nói chuyện hồi lâu, hắn ta mới vừa tiến vào trọng điểm: “Hôm nay, hoàng thất thả ra tin tức, chắc hẳn cháu cũng đã nghe được đại khái, chú cũng không vòng vo với cháu, không biết ý của cháu như thế nào?”

Đều là người thông minh, Thân vương nói đến điểm đó thì ngừng, lúc này Thịnh Đông Dương cũng biết rõ ý đồ của hắn ta, hắn cười một tiếng, nhìn về phía Thân vương: “Sắt Lan thúc, chú đang mai mối cho cháu hay sao?”

“Ta có làm mai mối được hay không, còn không phải nhìn ý của cháu hay sao?” Sắt Lan Thân vương nhìn hắn nở nụ cười ý vị thâm trường.

“Tâm tư của vị trong cung kia đã động, còn có thể theo ý, cho cháu tới chọn sao?” Thịnh Đông Dương cười khổ với Sắt Lan Thân vương.

Đời trước Sắt Lan Thân vương cũng xung phong đánh phủ đầu, nhưng lúc ấy trong lòng của hắn chỉ có một người duy nhất là Tắc Liêu Nhĩ, cho nên hắn đã cự tuyệt… Sau đó, vị kia ở trong cung nổi trận lôi đình, vì bảo vệ Bạch Lộ Châu, không xảy ra chiến loạn, đến cuối cùng hắn vẫn phải thỏa hiệp, cùng Ngải Bá Đặc Đế Khanh thành hôn, thành một đôi mạo hợp thần ly*, một đôi phu phu xa cách.

*Mạo hợp thần ly: bằng mặt không bằng lòng (Bên ngoài hợp mà lòng lại cách xa, không thành tâm với nhau)

Sắt Lan Thân vương vốn còn cho rằng Thịnh Đông Dương vẫn luôn một lòng với vị thanh mai trúc mã ở trong nhà hắn, mình còn phải phí một phen miệng lưỡi, ai biết mới có mấy vòng đã có thể làm mai cho mối hôn sự này.

Hắn ta không nghĩ, Thịnh Đông Dương lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, lúc này Sắt Lan Thân vương cười cười nói: “Cháu có thể hiểu, liền tốt…”