Chương 1

Trên bầu trời cao chót vót đột nhiên xuất hiện ánh lửa mãnh liệt, khói đen nổi lên bốn phía quanh các vì sao, trong ánh lửa có một chiếc cơ giáp toàn thân màu trắng to lớn, từ trên trời cao đột nhiên rơi về phía một tinh cầu nhỏ không biết tên.

Sau lưng hắn còn có vô số truy binh.

Giống như hắn đang bị buộc đi tới cùng đồ mạt lộ* vậy.

*Cùng đồ mạt lộ: chui vào ngõ cụt không còn lối thoát, đi đến bước đường cùng.

Tinh thần lực của Thịnh Đông Dương đã rối loạn đến đỉnh điểm, hắn biết mình sẽ không chống đỡ thêm được bao lâu nữa. Ngay tại lúc hắn đang muốn khởi động thiết bị tự bạo của cơ giáp, thì một trong những cơ giáp đang bao vây tấn công hắn đột nhiên cưỡng ép truyền tin.

Người truyền tin chính là một Alpha tuấn mỹ và cường đại, không thể nào nhìn ra được hắn ta xuất thân từ một nô ɭệ. Hắn ta lạnh lùng nhìn Thịnh Đông Dương, vừa mở miệng đã nói một câu: “Đầu hàng đi, công tước đại nhân… Ngươi đã không thể thắng được nữa rồi, ngươi hãy ngoan ngoãn giao ra tước vị và quyền khống chế của Bạch Lộ Châu đi.”

Thịnh Đông Dương thực sự không muốn nhìn thấy hắn ta trong tình cảnh này.

Nhưng cố ý đối phương lại có quyền hạn bất cứ lúc nào cũng có thể truyền tin cho hắn——

“Tại sao?” Hắn không cam lòng nhìn người ở ngay trước mắt, người mà hắn đã dùng cả đời để yêu thương đối xử thật lòng, trong lòng hắn tràn đầy thống khổ và oán hận.

Thịnh Đông Dương tự nhận bản thân hắn ngạo mạn, tự đại cay nghiệt, có thể gieo họa cho rất nhiều người, nhưng chỉ có duy nhất người ở ngay trước mắt này, là hắn chưa từng một lần có lỗi…

Nhưng người ở trước mắt này, không chỉ không có một tia cảm động nào.

Ngược lại hắn ta còn cấu kết chung một chỗ với đứa em trai ngoài giá thú của hắn, không những dùng mưu kế để lật đổ đoạt đi chức quyền của hắn, mà hắn ta còn muốn gϊếŧ hắn.

“Thịnh Đông Dương, ngươi tước đoạt đi tự do của ta, làm nhục tôn nghiêm Alpha của ta, ngươi vì muốn có được ta mà còn miễn cưỡng chia rẽ ta và người ta yêu, ngươi còn dám hỏi ta tại sao ư?” Alpha chỉ mới nói với hắn một câu đã phẫn nộ đến mức khóe mắt đỏ như máu, ngay cả tay cũng bởi vì quá tức giận mà khẽ run rẩy.

Suy nghĩ của Thịnh Đông Dương đã hỗn loạn đến đỉnh điểm, nhưng khi nghe thấy lời nói của người trước mắt, hắn một chút cũng không cười nổi.

“Tắc Liêu Nhĩ, từ nhỏ chúng ta đã là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ta… Ta chỉ muốn hỏi ngươi, đã từng có khoảnh khắc nào ngươi yêu ta hay chưa?” Thịnh Đông Dương mặt không thay đổi nhìn hắn ta, mặc kệ bản thân đang đau đớn thống khổ đến sắp chết, hắn nhìn thẳng vào người ngay trước mắt, trực tiếp gọi tên của Alpha, hỏi ra chấp niệm cuối cùng ở trong lòng hắn.

Sắc mặt của Tắc Liêu Nhĩ tái nhợt đến cực điểm, thanh âm không tự chủ được mà khản đặc dính vào cổ họng, bén nhọn đến đáng sợ, nhưng hắn ta vẫn nói ra những lời lạnh lùng dứt khoát: “Chưa từng, cho tới bây giờ cũng chưa từng.”

“Được, rất tốt.” Bờ môi của Thịnh Đông Dương cong lên, vui vẻ như trút được gánh nặng, hắn nhìn vào khóe mắt đang dần ửng đỏ của Tắc Liêu Nhĩ, nhưng trong lòng lại không có lấy một tia thương tiếc cùng đau lòng nào, thân thể của hắn không tự chủ được mà hơi quỳ xuống, dần dần mềm nhũn, thanh âm càng ngày càng nhẹ: “Tắc Liêu Nhĩ, ta yêu ngươi…”

Hăn cảm giác được sinh mệnh của mình đang dần dần trôi đi, thân thể càng ngày càng lạnh, cuối cùng hắn không tiếng động mà nói ra mấy chữ: “Nhưng sau này, ta sẽ không yêu ngươi nữa…”

Cùng lúc đó, hắn không chút do dự mà nhấn vào thiết bị tự bạo trên chiếc cơ giáp đã đi theo mình không biết bao nhiêu năm tháng.

Cho dù hắn có chết, hắn cũng không thể để cho bọn họ được như ý nguyện, hắn phải mang bí mật thân thể mình chôn theo xuống dưới đất… Ngay cả một chút tro cốt, cũng sẽ không để cho người khác tìm được.

Tắc Liêu Nhĩ tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, hắn ta khàn giọng thét lên: “Thịnh Đông Dương ——”

Lúc những ánh lửa bắt đầu sáng lên, Thịnh Đông Dương giống như đang nhìn thấy Tắc Liêu Nhĩ phun ra một ngụm máu tươi, lệ rơi đầy mặt, hắn ta không để ý đến tất cả muốn vọt vào bên trong ánh lửa.

Nhưng hết thảy đã quá muộn rồi.

Khi ý thức dần trở nên mông lung, Thịnh Đông Dương mơ hồ nhìn thấy được bảy thân ảnh mà hắn vô cùng quen thuộc, đang dần dần chồng lên nhau, hợp thành một thể…

Nhưng có lẽ, đây chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.

******

Khi Thịnh Đông Dương tỉnh lại một lần nữa, tinh thần thể của hắn đã đang ở trên mạng tinh tế.

Hắn nhìn thấy một tin tức mới nhất ở dưới trang cá nhân, bởi vì hoàng thất đã truyền ra chuyện hoàng đế cố ý gả em trai của mình Trường Đế Khanh cho hắn, nháo đến một trận tinh phong huyết vũ*.

*Tinh phong huyết vũ: có nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.

“Chết tiệt! Khải Tát đại đế có phải đã điên rồi hay không? Đế Khanh điện hạ chính là nam thần đệ nhất của đế quốc, không nói đến vẻ ngoài đẹp mắt, ngài ấy còn có thể mang binh đi đánh giặc bách chiến bách thắng*, chưa có Alpha nào xứng với ngài ấy? Bệ hạ lại muốn gả ngài ấy cho tên ăn chơi đàn đúm Thịnh Đông Dương kia, hắn không những phong lưu thành tính, còn chơi đùa với toàn Alpha.”

*Bách chiến bách thắng: Đánh trận nào thắng trận đó, đã đánh là thắng, thắng liên tục, thắng tất cả mọi trận.

“Chắc chắn đã có nhầm lẫn đi, Tát Mạn Toa đại công tước Thịnh Đông Dương kia… Hoàng đế bệ hạ mất não hay sao?”

“Tin tức giả, tin tức giả, tin tức giả, đây nhất định là tin tức giả, Thịnh Đông Dương phóng đãng phong lưu thành tính, trong nhà hắn có đến tam thê tứ thϊếp, tất cả còn đều là Alpha, tùy ý đưa cho Omega nào cũng không thèm, huống chi là Đế Khanh tôn quý của chúng ta?”

“Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, ghê tởm JB* thối nát, hắn có chỗ nào xứng với Đế Khanh điện hạ…”

*JB: (Kỷ bả) hai chữ ý như là miễn miễn cưỡng, không thể tránh được ý tứ.

Tất cả đều là những lời chửi rủa, họ nói một Alpha có thanh danh hỗn độ như Thịnh Đông Dương không xứng với Đế Khanh điện hạ.

Thịnh Đông Dương ngẩn người, hắn nhìn khu bình luận trần ngập những lời chửi rủa quen thuộc, lại liếc nhìn thời gian một lần cuối cùng, nhìn thân thể hoàn hảo cũng không hao tổn tinh thần của mình, hắn mới ngạc nhiên và kinh hãi khi phát hiện mình đã trở lại ba năm trước.

Người được gọi là nam thần đệ nhất của đế quốc Đế Khanh điện hạ, chính là vợ cả trên danh nghĩa của hắn.

Hắn ta không phải là Omega như dân chúng trong đế quốc nghĩ, mà ngược lại hắn ta chính là một Alpha…

Hắn đã trở lại thời điểm bọn họ chưa kết hôn.

“Là ta cho ngươi sinh mạng mới.” Đúng lúc này, có một âm thanh máy móc cứng nhắc cổ quái vang lên trong đầu của hắn.

Mi tâm của Thịnh Đông Dương nhíu thật sâu, nhưng tâm tư của hắn lại tỉnh táo dị thường: “Ngươi là thứ gì?”