Chương 7.2

"Gia vì sao luôn gọi ta là tiện tỳ." Thẩm Thanh Nguyệt thật sự không thích xưng hô này.

"Ngươi chính là tiện tỳ, gia còn không thể gọi sao?" Ánh mắt hắn liếc một cái, tư thái cực kỳ kiêu ngạo.

Thẩm Thanh Nguyệt buồn bực, cũng không để ý tới hắn, chà lưng xong liền nặng nề đặt đá tắm sang bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài.

Lại tức giận nữa? Ngôn Hành cảm thấy thú vị, nhìn tinh thần không tồi, ngày mai có thể cùng mình đến thư viện.

Ngày hôm sau.

Ngôn Hành vừa chuẩn bị lên xe ngựa, thấy nàng cúi đầu đi theo phía sau, cằm nâng lên: "Tiện tỳ, tiến vào lột hạt dẻ cho gia."

Thân thể Thẩm Thanh Nguyệt không thoải mái lắm, cũng không tức giận với hắn nữa, ngày hôm qua miệng thiếu nói mình đến quỳ thủy, hôm nay thật sự đã tới.

Mới chui vào trong xe, đã bị người bắt vào trong ngực.

"Lái xe, mau đi, đưa gia đến thư viện." Ngôn Hành nói xong, đưa tay vào y phục nàng: "Lúc này nhìn ngươi còn chạy, gia còn chưa giáo huấn ngươi đủ đâu."

"Gia, ta thật sự đến quỳ thủy..." Nàng vội vã giải thích.

"Ta đã hỏi qua đại phu rồi, đến quỳ thủy cũng có thể hành phòng, chỉ là sẽ có chút bẩn." Hắn nói tiếp, tay đã sờ đến đoàn bánh bao nhỏ kia: "Gia không chê ngươi bẩn."

Những cổ nhân này biết gì! Nàng trợn trắng mắt, đưa tay đẩy Ngôn Hành: "Gia, thật không được."

"Gia lại cho ngươi mặt mũi tốt?" Mặt Ngôn Hành trầm xuống.

Thẩm Thanh Nguyệt nhìn hắn thật sự muốn tức giận: "Gia tha cho nô tỳ đi, lúc đến quỳ thủy hành phòng so với ngày thường còn đau hơn, không bằng ta dùng chỗ khác giúp thiếu gia?"

"Chỗ nào?"

Nếu là vóc người trước kia, dùng ngực là được, hiện tại bé thỏ trắng của nàng còn chưa đạt tiêu chuẩn, Thẩm Thanh Nguyệt liếʍ liếʍ đôi môi khô, nhìn Ngôn Hành: "Nơi này."

Ngôn Hành thấy nàng chỉ chỉ miệng, cũng không quá hiểu.

Chỉ thấy đôi tay nhỏ bé của nàng lẻn vào quần áo mình, cầm cây thịt mềm mại cứng rắn kia mang ra khỏi tiết khố, trên dưới vuốt ve vài cái, đỉnh phun ra vài giọt dịch trắng.

Tay nữ tử vừa nhỏ vừa mềm, hai cái đều không nắm được một cây kia của hắn, Ngôn Hành nhìn, nhịn không được lại trướng lên vài phần ở trong tay nàng, vừa định như thế căn bản không đủ, chỉ thấy nàng cúi đầu, miệng anh đào ngậm lấy đỉnh.

Đỉnh to tròn trịa sắp đuổi kịp một quả trứng gà, Thẩm Thanh Nguyệt mất chút khí lực mới ngậm vào, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạo hai cái vào mã nhãn, thân gậy lập tức run lên.

Chậm rãi nuốt nửa côn ŧᏂịŧ, tay phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn phun ra nuốt vào, đầu lưỡi khi thì liếʍ liếʍ thân gậy, khi thì chui vào mã nhãn.

Ngôn Hành hít sâu một hơi, nghĩ đến nàng rõ ràng vẫn là đêm đầu, lại biết rêи ɾỉ như vậy, câu người muốn chết, chẳng lẽ đã từng cùng nam tử khác làm qua?

Nghĩ như vậy, l*иg ngực hắn nổi lên lửa giận, túm lấy tóc nữ tử, làm nàng ngẩng đầu nhìn mình.

"Tiểu tiện tỳ, ngươi biết không ít."

Thẩm Thanh Nguyệt bị hắn kéo đau, khóe mắt chảy ra nước mắt: "Đang yên đang lành, gia đây là tức giận cái gì."

"Gia hận không thể đánh chết ngươi đi." Ngôn Hành tức giận: "Biết nhiều như vậy, ngươi đã từng quyến rũ nam nhân khác sao?"

"Đây là do gia trách lầm." Nhiều nhất cũng chỉ là có một Trình Hiển, còn bị hắn bắt tại chỗ: "Nô tỳ chính là ở trên sách xem qua..."

"Thật vậy?"

"Không thể thật hơn nữa, Nguyệt Nha Nhi từ nhỏ đã lớn ở Tây viện, nơi đó đều nuôi tiểu nha hoàn, nếu gia không tin, tự đi hỏi Quế ma ma." Nàng thật sự là cực kỳ ủy khuất, lời này cũng không có giả dối.

Lúc này Ngôn Hành mới tin vài phần, buông lỏng chút khí lực, đưa đầu nàng đến giữa hai chân mình.

Lúc này Thẩm Thanh Nguyệt không muốn hầu hạ hắn nữa, chỉ ngậm miệng.

"Phản rồi?" Ngôn Hành híp mắt lại, nắm cằm nàng: "Có tin gia đánh vào lòng bàn tay ngươi không?"

Ngoài việc đánh nữ nhân, sẽ còn làm cái gì!

Thẩm Thanh Nguyệt há miệng, thở phì phì ngậm cây gậy thịt kia vào miệng, đầu lưỡi không ngừng chui vào trong mã nhãn, răng nanh nhẹ nhàng cạo.

Khí tức Ngôn Hành càng thêm thâm trầm, đè giọng nói hét ra bên ngoài một tiếng: "Trước tiên đến Tam Trai Ốc, gia muốn mua vài thứ."

"Tam Trai Ốc ở bắc thị, lúc nãy đã đi qua, gia đến thư viện nói không chừng sẽ muộn."

"Bớt nói nhảm, bảo ngươi đi ngươi liền đi!" Hắn mắng một câu, cảm thấy không đủ nghiện, dứt khoát cầm tay nàng, tự mình ưỡn thắt lưng cắm vào cổ họng nàng.

Thẩm Thanh Nguyệt thiếu chút nữa thở mất bình tĩnh, bàn tay nhỏ bé vô lực nắm lấy một góc quần áo Ngôn Hành.

Hai má nữ tử phiếm hồng, vật thô dài ra vào trong môi anh đào, có lẽ hình ảnh quá mức kí©h thí©ɧ, Ngôn Hành rất nhanh giao ra dương tinh.

Nàng bức thiết muốn hô hấp, căn bản không để ý đến miệng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ hay là nước bọt, toàn bộ nuốt xuống.

Ngôn Hành thấy tâm thần nhộn nhạo, kéo nàng ngồi trong lòng mình: "Thiếu gia ta tốt như vậy? Ngay cả cái này ngươi cũng phải nuốt xuống?"

Người này sợ không phải là bệnh thần kinh! !

Thẩm Thanh Nguyệt lười phản ứng hắn, nằm trong lòng thiếu niên thở dốc, lúc này Ngôn Hành cũng không khi dễ nàng nữa, để nàng ngồi trong ngực đến Tam Trai Ốc.

Tam Trai Ốc là nơi văn nhân Kim Lăng thích nhất, bút mực giấy nghiên, phàm là Kim Lăng có, Tam Trai Ốc đều có, Kim Lăng không có, Tam Trai Ốc cũng có.

Thẩm Thanh Nguyệt vén rèm lên nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Trình Hiển đứng ở cửa Tam Trai Ốc, Ngôn Hành giằng co với hắn, một người muốn đi vào, một người muốn đi ra.

Nhìn thấy trong xe ngựa có một tiểu cô nương thò đầu ra, Trình Hiển mỉm cười khẽ gật đầu.

Ngôn Hành nhìn theo tầm mắt hắn, Nguyệt Nha Nhi nằm sấp bên cửa sổ xe ngựa, cười thành một đóa hoa, lập tức giống như xù lông.

"Ngươi xem cái gì xem, nếu Tiểu Trình gia không chịu nổi tịch mịch, thanh lâu còn nhiều, rất nhiều nữ tử, làm cái gì mà cứ nhìn chằm chằm nha hoàn nhà chúng ta vậy?!"

Trình Hiển không để ý tới, vòng qua hắn bỏ đi, trước khi lên xe ngựa nhà mình, còn nhìn thoáng qua Nguyệt Nha Nhi.

Ngôn Hành lại nổ tung: "Trình Hiển ngươi muốn chết có phải hay không, ngươi lại nhìn thêm một cái thử xem!"

Thẩm Thanh Nguyệt ngồi trong xe ngựa đều bị giọng hắn chấn động đến đau đầu.

Ngôn Hành không mua cái gì cả, tức giận vọt trở về xe ngựa, kéo tay nàng lên đánh hai cái vào lòng bàn tay: "Tiểu tiện tỳ ngươi cười với hắn làm gì?"

Rõ ràng chính là lễ tiết lấy lòng, rơi vào trong mắt Ngôn Hành chính là âm thầm đưa tình, cho dù giải thích hắn cũng sẽ không nghe.

Thẩm Thanh Nguyệt cúi đầu nặn hai giọt nước mắt ra, cũng không nói lời nào.

"Ngươi khóc cái gì mà khóc, phiền chết đi được." Ngôn Hành vừa thấy nàng khóc, quả nhiên buông tay, tức giận ngồi xuống bên cạnh.

Nàng thu nước mắt, lặng lẽ bóc hạt dẻ, đặt đến trước mắt hắn.

"Đừng lột, gia không muốn ăn."

Mặc dù vẫn tức giận, nhưng giọng nói khi nói lời này lại ôn nhu không ít.

Quả nhiên là dễ dỗ dành.