Chương 7.1

Thẩm Thanh Nguyệt vừa mở mắt ra, trời đã sáng.

Đối diện với ánh mắt phức tạp của Lâm Lang, nàng có chút chột dạ.

"Cô nương tỉnh rồi." Lâm Lang đi đỡ nàng dậy, dù sao cũng là nữ nhân của gia, làm sao còn có thể đối đãi như nha hoàn bình thường.

"Đều là nha hoàn, ngươi hầu hạ nàng làm cái gì, lại đây rót trà cho gia." Ngôn Hành cực kỳ đắc ý, vắt chéo chân ngồi bên cửa sổ: "Tỉnh ngủ liền nhanh chóng đứng lên hầu hạ gia."

Quả nhiên là mình quá ngây thơ, còn tưởng rằng bổ nhào vào chủ tử, mặc kệ nói như thế nào cuộc sống sẽ dễ chịu hơn một chút, căn bản là Thẩm Thanh Nguyệt suy nghĩ nhiều.

Nàng thở phì phì ngồi dậy mặc quần áo, cũng không kiêng dè, Ngôn Hành nhìn đến yết hầu căng thẳng, phất tay đuổi Lâm Lang ra ngoài.

"Nói ngươi không biết xấu hổ ngươi thật đúng là nhận? Mặc một bộ quần áo cũng ước gì tất cả mọi người nhìn thấy."

Nàng mặc xong áσ ɭóŧ, xuống giường đi tìm giày: "Tối hôm qua gia còn có chỗ nào chưa xem qua?"

"Tiểu tiện tỳ, có ý định câu bản thiếu gia có phải không?" Ngôn Hành nhào tới đè nàng trở lại giường: "Còn nhớ đêm qua ngươi khóc cầu gia chậm một chút, đừng cắm vào hỏng không?"

"Đúng vậy, thế nào." Nàng hợp tình hợp lý nói, cũng không tin hắn còn dám ban ngày tuyên da^ʍ: "Đêm qua là đêm qua, hôm nay là hôm nay."

"Ngươi rất tốt!" Ngôn Hành nghiến răng nghiến lợi, đêm nay phải để nàng khóc thêm một lần nữa mới có thể hả giận.

Ban ngày.

Bắp đùi Thẩm Thanh Nguyệt mỏi nhừ, Ngôn Hành cố ý để nàng đứng mài mực, không ngờ buổi chiều, nàng liền bắt đầu nóng lên.

"Không sao, chính là thể lực hư thoát đến phát sốt." Lão đại phu bắt mạch xong, muốn nói lại thôi nhìn về phía Ngôn Hành: "Cô nương thân thể yếu ớt, thiếu gia tiết chế một chút."

Ngôn Hành giật mình, đợi phản ứng lại mới mắng đại phu kia ra ngoài: "Còn cần ngươi nói!"

Nếu không phải tiện tỳ này đến bò giường, hắn đương nhiên tiết chế, còn không phải nàng tự gây nghiệt!

"Cô nương, uống hai miếng cháo đệm bụng trước đi." Lâm Lang cầm chén cháo ngồi xuống đầu giường.

"Tỷ tỷ tốt, tỷ cứ gọi ta là Nguyệt Nha Nhi là được, ta làm sao xứng đáng với từ cô nương." Mặc kệ những người khác trong Thanh Minh Viên nghĩ như thế nào, Bội Ngọc và Lâm Lang hầu hạ trước mặt thiếu gia, nàng không thể để cho hai người này xa lạ với mình, hậu trạch Ngôn phủ này lớn như vậy, quan hệ rất trọng yếu, nhất là Bội Ngọc và Lâm Lang lại thường xuyên đi lại giữa các viện.

"Làm sao không đảm đương nổi." Nghe nàng nói như vậy, chút hiềm khích trong lòng Lâm Lang cũng không còn, cười nói: "Sáng sớm gia đã đi cầu mẫu thân nâng cô nương thành thông phòng, bây giờ không phải là cô nương rồi sao."

Trong lòng Thẩm Thanh Nguyệt kinh ngạc, trong lòng chảy qua ấm áp, Ngôn Hành tính tình kiêu căng không sai, nếu thật sự đối tốt với ai cũng không có chọn, ngoài miệng không nói, trong lòng lại nhớ rõ.

Qua khi mình bị bệnh, hắn một ngày ba chuyến xuống phòng người ta đưa đồ, lại còn cứng miệng.

"Ngôn phủ đối đãi hạ nhân từ trước đến nay khoan dung, gia chỉ là tuân theo gia phong, ngươi sớm khỏe thì tốt, mới có thể sớm hầu hạ gia, Phúc Sơn kia tay chân vụng về, hắn mài mực gia ghét bỏ."

Ngôn Hành đứng ở cửa, nghiêm trang giải thích.

"Tạ gia thông cảm cho nô tỳ, nô tỳ đây cũng không phải bệnh nặng." Nàng ý vị thâm trường nói, thấy mũi tai Ngôn Hành phiếm hồng, mới tiếp tục nói: "Chỉ là muốn nghỉ ngơi nhiều mà thôi, nếu gia thật sự muốn nô tỳ sớm trở về hầu hạ, để cho nô tỳ nghỉ ngơi hai ngày đi."

Đây là chê mình quấy rầy nàng nghỉ ngơi? Ngôn Hành thẹn quá hóa giận, vung ống tay áo rời đi.

Thẩm Thanh Nguyệt nằm sấp trên giường, mặt vùi ở trong gối đầu cười to, quả nhiên là một tiểu hài tử, nhịn không nổi hai câu nói.

Cười thì cười, nàng vẫn định nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.

Mỗi ngày ăn thức ăn, sơn hào hải vị cũng sẽ ngấy, làm cho hắn nhớ thương mấy ngày cũng tốt.

Làm khó Ngôn Hành, thật vất vả chờ Nguyệt Nha Nhi khỏi bệnh, rồi lại lấy cớ sợ lây bệnh cho chủ tử, chuyển về phòng hạ nhân, hại mình mấy ngày nay chỉ cần nhìn thấy nàng, liền không khống chế được ánh mắt, nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng mài mực, nhìn cái miệng nhỏ nhắn nàng ăn cái gì, nhìn nàng ghé vào dưới hành lang nói chuyện với nha hoàn quét sân, cái mông nhỏ vểnh lên...

Đêm nay.

Ngôn Hành đang muốn tắm rửa thì chợt nhớ tới cái gì đó, nói với Phúc Sơn: "Để Nguyệt Nha Nhi đến chà lưng cho ta."

Phúc Sơn vẻ mặt ta hiểu, chạy tới gọi người.

Thẩm Thanh Nguyệt nào không biết tâm tư của hắn, không nhanh không chậm đi qua, vừa vào phòng liền nhìn thấy Ngôn Hành tựa vào thùng tắm, thản nhiên tự đắc.

"Gọi ngươi đến chà lưng, còn phải chờ ngươi, nước đều muốn lạnh rồi." Ngôn Hành trừng mắt nhìn nàng một cái, cơ thể không một mảnh vải quay qua, nằm sấp bên thùng gỗ.

"Nô đây không phải đang giúp gia thu thập thư phòng sao." Nàng xắn ống tay áo lên, đá tắm vừa đυ.ng phải lưng trắng nõn cường tráng của thiếu niên, liền nghe hắn hí một tiếng.

"Tiểu tiện tỳ, nhưng tức gia mấy ngày nay không có thương yêu ngươi?" Ngôn Hành nắm lấy cổ tay nàng: "Xuống tay tàn nhẫn như vậy."

Trời làm chứng, Thẩm Thanh Nguyệt nào có dùng sức, hắn rõ ràng chính là đang muốn tìm đề tài với mình.

"Lại đây, để cho thiếu gia hảo hảo thương yêu ngươi?" Khóe miệng Ngôn Hành nhếch lên nụ cười xấu xa, kéo nữ tử vào thùng tắm.

"Gia." Nàng vội vàng đỡ lấy bên thùng gỗ: "Nô đến quỳ thủy, không thể hành phòng."

Quỳ thủy? Ngôn Hành có chút phiền muộn, buông tay oán giận một câu: "Tiện tỳ chính là phiền toái."