Không biết tiếng "sư đệ" này gọi là Cố Diệp Phong hay Mặc Linh Nguyệt, sau khi nói xong, y lập tức cưỡi kiếm bay đi.
Cố Diệp Phong có chút ngạc nhiên, hóa ra đại sư huynh này không phải là người câm.
Trong ký ức của nguyên chủ, cậu chưa bao giờ nghe đại sư huynh này nói chuyện, nguyên chủ luôn cho rằng đại sư huynh là người câm, trước đây dù là cậu hay là tam sư đệ sau này, đại sư huynh đều chỉ đứng nhìn một lúc rồi lập tức biến mất, như thể trong ánh mắt đã truyền đạt đủ mọi thông điệp, còn hiểu được hay không thì tùy vào người đối diện.
Tất nhiên, đến giờ chưa ai hiểu nổi.
Cố Diệp Phong nghĩ có lẽ là đại sư huynh cảm thấy Mặc Linh Nguyệt là một người phàm, cần được chăm sóc, mà cậu lại là một phế vật dẫn theo một phế vật khác, quả thực nhiều việc không dễ dàng, do đó đại sư huynh không yên tâm mà căn dặn.
Cố Diệp Phong trước hết dẫn Mặc Linh Nguyệt đến Lăng Vụ Đường của Lưu Ngự Phái để nhận thẻ thân phận đệ tử đích truyền và y phục đệ tử, sau đó tạm thời sắp xếp hắn ở trong phủ đệ của mình. (tới đây)
Nhân vật chính không có tu vi mà còn sở hữu tiên khí, việc tự thiết lập phủ đệ chắc chắn là không an toàn, còn cậu cần phải đi thu thập một số thứ để chữa lành đan điền, điều này đòi hỏi phải rời đi.
Dù sao Cố Diệp Phong cũng là trưởng tử của Cố gia, phủ đệ của cậu so với người khác vẫn tốt hơn một chút, để bảo vệ cậu Cố gia đã khắc họa trận pháp trong phủ đệ, người ngoài nếu không được phép sẽ không thể tùy tiện ra vào.
Tất nhiên, những người có tu vi cao có thể bỏ qua trận pháp này, nhưng những người có tu vi cao cũng không thèm để ý đến việc bắt nạt một người có tu vi thấp như vậy.
Dù vậy, Cố Diệp Phong vẫn có chút lo lắng, có lúc sự cám dỗ của pháp bảo quá lớn, ngay cả trong Lưu Ngự Phái cũng không nhất thiết là an toàn.
Sau khi đặt ra nhiều biện pháp bảo vệ, cậu vẫn cảm thấy không yên tâm, nhìn Mặc Linh Nguyệt rồi không yên lòng mà căn dặn: "Tôi có chút việc cần trở về nhà một chuyến, sư đệ không có việc gì thì tuyệt đối không được ra khỏi phủ đệ, đợi tôi trở lại."
Cậu muốn dẫn nhân vật chính đi cùng, nhưng điều này sẽ làm sụp đổ hình tượng của cậu, vì có nhiều thứ khó mà thu thập được.
Mặc Linh Nguyệt không hỏi cậu là việc gì, chỉ gật đầu biểu thị đã biết: "A Phong không cần lo lắng, trước khi ngươi trở về, ta sẽ không đi đâu cả, đi đường cẩn thận."
Cố Diệp Phong gật đầu rồi rời đi.
Mặc Linh Nguyệt nhìn bóng dáng của cậu rời đi, ánh mắt trở nên sâu thẳm, khi không còn nhìn thấy bóng lưng của cậu nữa, hắn mới thu hồi ánh mắt, bắt đầu cẩn thận quan sát phủ đệ xa lạ này.
Phủ đệ rất giản dị, hầu như không có đồ trang trí gì, trong sân cỏ mọc um tùm nhưng vẫn gọn gàng, có thể thấy chủ nhân đã chăm chút cẩn thận.