Nghĩ thông rồi, Cố Diệp Phong hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười nhàn nhạt, “À phải rồi, vừa rồi tôi đùa thôi.”
Những người khác nghe được câu trả lời của Cố Diệp Phong nhìn cậu với ánh mắt có chút vi diệu, mặc dù không ai ngạc nhiên với câu trả lời của cậu nhưng không ngờ cậu lại phủ nhận một cách dứt khoát như vậy.
Dù sao các tôn giả nếu biết cậu mang người gian lận, dù ông của cậu và tôn giả Kiếm Phong là bạn thân chí cốt cũng không thể bảo vệ cậu được nhỉ?
Trong lúc cả quảng trường im lặng, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Cái đó, vừa rồi ta đã truyền âm cho tôn giả rồi...”
Người vừa nói mặc đồng phục của đệ tử nội môn Kiếm Phong, thấy mọi người nhìn sang mình, hắn lùi lại một chút, nhìn Cố Diệp Phong với ánh mắt đầy xin lỗi: “Cố sư huynh, xin lỗi...”
Cố Diệp Phong: “…”
Rất tức giận!
【Hắn cố ý đúng không? Chắc chắn là cố ý! Dám chọc giận cha ngươi! Cứ đợi đấy! Không cho ngươi ăn một trận ta không mang họ Cố!】
Mặc Linh Nguyệt thờ ơ nhìn người đệ tử kia một cái, ừ, đúng là cố ý.
Tuy nhiên hắn tò mò muốn biết người này sẽ tiếp tục đóng vai thế nào.
Chính vào lúc Cố Diệp Phong đang nỗ lực suy nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt, thì trên không trung, đột nhiên xuất hiện vài bóng người mang theo linh lực nặng nề. Đó là những vị tôn giả của Lưu Ngự Phái đã đến.
Bình thường, muốn gặp được một trong số họ cũng không dễ, chỉ trong những lần tuyển chọn đệ tử ba năm một lần mới có thể thấy họ đồng loạt xuất hiện.
Khi các đệ tử trên quảng trường nhận ra khí thể mạnh mẽ từ trên không trung, họ lập tức quỳ một chân xuống, cúi đầu kính cẩn nói: "Kính chào tôn giả!"
Tiếng hô chứa đầy sự kính trọng và phấn khích, vang vọng khắp trời.
Khi Cố Diệp Phong nhìn thấy những người khác quỳ xuống, cậu lập tức thu lại ánh mắt từ những người trên không, phản ứng rất nhanh, kéo Mặc Linh Nguyệt quỳ xuống giữa mọi người.
Sau khi tiếng hô của các đệ tử lắng xuống, một luồng linh lực mạnh mẽ bao quanh đầu gối của tất cả các đệ tử tại hiện trường, khiến mọi người đứng dậy mà không cần phải nói, chắc chắn là do một trong số những người trên không đã làm điều này.
Mặc dù các đệ tử đã đứng dậy, họ vẫn giữ tư thế tôn trọng, không có chút biểu hiện hoặc suy nghĩ thiếu tôn trọng nào.
Trên không trung, có sáu người đang đứng trên kiếm, đây chính là sáu người đứng đầu Lưu Ngự Phái, họ lần lượt là những người quản lý năm đại phong của Lưu Ngự Phái: Phong chủ của Thuật Phong, Phong chủ của Khí Phong, Phong chủ của Kiếm Phong, Phong chủ của Trận Phong, Phong chủ của Đan Phong và chưởng môn.
Trang phục của đệ tử Lưu Ngự Phái có màu trắng, với đệ tử ngoại môn là trắng xám, đệ tử nội môn là trắng ngà và đệ tử đích truyền là trắng tinh.
Nhưng sáu người trên không, vì là phong chủ, nên không giống như đệ tử, trang phục của họ rất tuỳ ý, rõ ràng đều là y phục tự luyện chế.