Chương 7: Đến đồn công an

Sau đó, mọi người gần đây đều nghe nói chuyện bà chủ tiệm bánh ngọt nào đó ở phía Nam thành phố cầm dao bổ dưa hấu đuổi theo cậu cả nhà họ An chạy suốt ba con phố, còn bị truyền lưu rộng rãi.

Cuối cùng may mà nhân viên siêu thị mini ở cửa ngõ đúng lúc báo cảnh sát mới ngăn được một hồi bi kịch phát sinh.

Đồn công an nghe xong hai người miêu tả, ngay cả mấy chú cảnh sát đều muốn cười. Bởi vì An Dật còn chưa đủ mười tám tuổi, ba mẹ An đều bị mời đi uống trà.

Nguyên nhân mọi chuyện đều do An Dật chạy tới tiệm nhà người ta gây sự, ba mẹ An nhất trí đối nội, ấn đầu buộc con trai nói xin lỗi, việc này coi như cho qua.

Từ đồn công an ra tới, hai người đều không hé răng, An Dật lên xe nhà mình, Hùng Khả Khả đi về phía ngõ nhỏ, bóng dáng cô gái phản xạ trên kính xe, An Dật vô thức nhìn theo. Không biết tại sao, thấy bóng dáng lẻ loi của cô làm anh có hơi phiền muộn, trái tim nhoi nhói..

Anh biết cô tên Hùng Khả Khả, vừa rồi ở đồn công an cũng biết chút tin tức cơ bản của cô.

An Dật không quan tâm mẹ mình líu ríu bên cạnh, cả quãng đường đều trầm mặc không nói, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái đến tận khi khuất bóng không thấy.

Mẹ An thậm chí hưng phấn ra mặt, không ngừng nói với ba An rằng từ bé An Dật đã bướng bỉnh, không ngờ nữ hiệp bất ngờ xuất hiện có thể chế phục con trai mình như vậy. Bà rất thích. Cô gái này vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện lại xinh đẹp, nghe nói cha mẹ cô bé đều đã qua đời, tự mình mở tiệm nuôi sống chính mình làm bà đau lòng vô cùng, hận không thể đương trường nện vỡ đầu chó của con trai mình

(An Dật: ? Ngoan ngoãn hiểu chuyện? Ngoan ngoãn hiểu chuyện nên mới cầm dao đuổi theo con trai của mẹ mà chém đấy à?)

Mẹ An không giống các phu nhân nhà giàu khác, có tâm đắc riêng trong việc dạy dỗ con cái. Thế nên trước đén giờ nhà họ An đều tuân theo nguyên tắc nghèo nuôi trai giàu dưỡng gái. Đặc biệt là từ nhỏ An Dật chính là ma vương hỗn thế, ba mẹ An sâu sắc cảm thấy với tính tình này của con trai mà còn có tiền thì không phải khỏi quản nổi à!

Bởi vậy trước giờ An Dật đều sinh hoạt trong cơn ác mộng mà ba mẹ xây dựng cho mình, nói nhiều quá làm cho chính anh cũng rất tin tưởng rằng gia đình mình sắp phá sản đến nơi.

Nhưng em gái An Hân rõ ràng sống cuộc sống thần tiên, An Dật cũng không dị nghị gì. Dù sao em gái cũng là công chúa nhỏ trong nhà, theo lý nên nâng niu trong lòng bàn tay. Anh là đàn ông con trai, sống thô ráp chút cũng không sao.

Sau cuộc thi vào đại học, thời gian này An Dật đều theo bạn bè high khắp nơi, sống cuộc sống mơ mơ màng màng, hai, ba giờ rạng sáng về đến nhà ngủ thẳng một giấc tới mười một giờ sáng.

Nhưng hôm nay không biết làm sao, từ lúc ở đồn công an về, anh từ chối lời mời của đám bạn, nằm trên giường trầm tư thật lâu, thậm chí không buồn xuống ăn cơm tối.

Anh Dật ngồi trong phòng ngủ suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì, nhìn thời gian, quyết định lên giường đi ngủ.

An Dật nhắm mắt không được bao lâu, xung quanh chợt xuất hiện từng đợt sương trắng, một bóng người thon thả xuất hiện trước mặt anh, dáng người quyến rũ được vây trong một chiếc váy đỏ tao nhã gợi cảm, đôi gò bồng trắng bóng bị chiếc váy cúp ngực thít chặt, cứ như muốn nhảy bắn ra tới nơi. Mái tóc quăn nâu dài xõa tung, sấn đến gương mặt nhỏ nhắn của cô gái càng thêm khéo léo tinh xảo.

Mặt? An Dật lắc lắc đầu, cố gắng muốn nhìn rõ ngũ quan của cô gái trước mắt, nhưng anh cứ như uống rượu, hai mắt che kín một lớp sương mù. Dù vậy, anh vẫn cảm nhận được phóng thái cao ngạo của cô, có vẻ quen thuộc… Anh nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, nhưng dường như bản thân đại não lúc này cũng đắm chìm trong việc thưởng thức sắc đẹp trước mặt, trực tiếp bãi công...

Anh thở dài, đi về phía cô gái nọ, đối phương như cũng cảm nhận được An Dật tới gần, quay đầu nhìn về phía anh.

Vẫn không thấy rõ mặt, An Dật buồn bực.

Anh nắm lấy hai má cô gái, đang định hỏi thì cô gái bị đau, yêu kiều kêu lên: "Ai... Cậu làm đau tôi ..."

Giọng nói dễ nghe tiến vào tai An Dật, câu đến cậu ngứa ngáy trong lòng, mùi hương như có như không bao trùm cậu, không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh.

Anh cương rồi.

An Dật có thể cảm giác được bản thân đang hãm sâu trong mộng, dứt khoát thuận theo ham muốn dùng một tay ôm cô gái vào lòng.

"Nói tôi biết, cô là ai?" An Dật lạnh giọng hỏi.

"Cậu tìm lầm người..." Giọng nói yêu kiều mềm mại lại có vẻ lạnh lùng xa cách, làm toàn thân An Dật tê dại một mảnh, du͙© vọиɠ càng mãnh liệt.

Tìm lầm người? An Dật siết chặt eo đối phương một chút, thật quen, cảm giác như nghe ở đâu rồi...