Chương 13

Thang máy từ từ đi lên dọc theo tòa nhà, “ting” một tiếng, cửa thang máy ngay lập tức được mở ra.

Trần Nam Tinh giương mắt nhìn qua.

Nơi này là một không gian khá nhỏ và hẹp, Trần Nam Tinh nhấc chân đi ra ngoài.

“Cút, cút ngay!”

Trần Nam Tinh dừng bước, nhanh chóng vòng qua đó, vừa xoay người đã nhìn thấy một người đàn ông đang tựa vào tường hút thuốc, cái miệng dơ bẩn văng ra mấy câu chửi thề thô tục: “Đmn, cái loại kỹ nam không sạch sẽ, cơ thể cũng đã bị người ta chơi thành như thế này rồi mà còn giả vờ đoan trang thanh thuần gì chứ!”

Nhìn sang bên cạnh, Ôn Tu Thụy đang bị hai người đàn ông đè trên mặt đất, hung hăng lột quần áo ra, để lộ nửa thân trên xộc xệch, nhìn thoáng qua còn có thể thấy được những dấu hôn vẫn còn rất mới.

Hai chân trắng nõn trần trụi giẫm trên mặt đất, liên tục dùng sức vùng vẫy.

Anh cứ tưởng rằng hôm nay sẽ thật sự cứ vậy mà bị xâm phạm nhục nhã, nhưng một lúc sau, người nằm đè trên người anh bỗng rời đi, Ôn Tu Thụy nghe được một loạt âm thanh tác động lên da thịt.

Ai đã làm hỏng chuyện tốt của anh?

Bản thân Ôn Tu Thụy biết tán đả và taekwondo, còn là cao thủ trong lĩnh vực đó, nên ba tên ngốc này có thể bắt nạt anh chủ yếu là do anh tự nguyện, nếu không chỉ dựa vào ba cái xác yếu đuối này thì anh chỉ cần một cước là hoàn toàn có thể xử lý được rồi, thậm chí còn có khả năng làm cho tên ngốc dám đánh mình nhảy lầu một cách “ngoài ý muốn”.

Anh ân cần hỏi thăm người đã phá hỏng chuyện tốt của mình trong lòng một lúc, nhưng ngoài mặt thì vẫn cẩn thận mở mắt ra, lập tức bắt gặp một đôi mắt đang mỉm cười.

Ôn Tu Thụy cười thầm trong lòng, anh phá hỏng chuyện tốt của tôi, anh sẽ phải trả giá.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt anh chỉ hốt hoảng cúi đầu, đưa tay giữ chặt quần áo lộn xộn của mình, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cảm... Cảm ơn anh.”

Anh cúi đầu, lông mi rất dài, đôi môi nhợt nhạt hơi mím lại, sắc mặt vô cùng tệ, từ góc độ của Trần Nam Tinh nhìn xuống, Ôn Tu Thụy trông rất đẹp.

Trên thực tế thì dù nhìn từ bất cứ góc độ nào Ôn Tu Thụy cũng đều rất đẹp, anh là người rất giỏi trong việc phô bày vẻ đẹp mỹ miều của mình.

Anh đảm bảo rằng mình lúc nào cũng đẹp trong mọi góc độ, nhưng anh sẽ không vì vai diễn mà OOC bất cứ ai, đây là thẩm mỹ của anh, người bị hại nên có dáng vẻ của người bị hại, cho dù anh xinh đẹp khác thường, nhưng tuyệt đối sẽ không vì tội phạm cưỡиɠ ɠiαи nói dăm ba câu hay làm hành động gì đó mà yêu đối phương, trừ khi là… mắc mấy căn bệnh tâm thần vớ vẩn, ví dụ như hội chứng Stockholm chẳng hạn.

Ánh mắt Trần Nam Tinh nhìn vào những chỗ không bị che trên cổ Ôn Tu Thụy một chút, có mấy dấu vết lốm đốm như hoa mai rơi trong tuyết, xinh đẹp bắt mắt.

“Em bị cưỡиɠ ɧϊếp.” Trần Nam Tinh ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Tu Thụy, nói chuyện không có chút tế nhị nào, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Cả người Ôn Tu Thụy run lên, đột nhiên ngẩng đầu lên, hoảng sợ dừng lại một chút, sau đó cố gắng ổn định giọng nói của mình: “Không...không có chuyện đó...”

Ôn Tu Thụy được đỡ dậy, xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, lại bị Trần Nam Tinh nắm lấy cổ tay, anh tỏ ra vẻ bị dọa sợ, kích động muốn hất tay hắn, Trần Nam Tinh cũng thuận thế theo đó mà buông ra.

Ơ! Chán thế, chẳng thú vị gì cả, trực tiếp nhào tới ôm tôi đi, buông tay làm gì?

Ôn Tu Thụy giơ tay trái nắm lấy cổ tay phải, vẻ mặt hốt hoảng cảnh giác: “Anh làm gì vậy?”

Trần Nam Tinh mỉm cười: “Tôi chỉ chạm vào em một chút thôi mà, đều là đàn ông, em sợ cái gì?”

Tôi sợ tôi sẽ dọa anh chết khϊếp đó.

“Tôi không có...chỉ là tôi...tôi không thích tiếp xúc với người khác...” Ôn Tu Thụy cố gắng làm cho giọng nói của mình trở yếu đuối.

Trong số ba người đang nằm đó, không biết là còn sống hay đã chết, đại ca Trần nằm ở phía trên bỗng nhiên bò dậy, trong tay hắn ta cầm một con dao, vẻ mặt hung tợn đâm về phía Ôn Tu Thụy đang quay lưng lại với bọn họ.

Ôn Tu Thụy nghe thấy âm thanh sau lưng mình nhưng lại giả vờ như không nghe thấy, quả nhiên, nam chính trước mặt anh đã đưa tay ra bắt được cánh tay Ôn Tu Thụy, kéo một cái, anh bị ép ngã nhào vào trong l*иg ngực Trần Nam Tinh.

Vốn dĩ Trần Nam Tinh có thể lùi lại phía sau để tránh đi, nhưng khi chuyện xảy ra hắn lại đột ngột đổi vị trí cho Ôn Tu Thụy, khiến một dao kia của đại ca Trần trực tiếp đâm vào người Trần Nam Tinh.

Ôn Tu Thụy là bác sĩ nên rất nhạy cảm với mùi máu tươi, khi ngửi thấy mùi này liền mất đi tư tâm giãy giụa, vội vã muốn xem vết thương của Trần Nam Tinh.

Dù sao đối phương cũng đã giúp mình.

Nhưng trong lòng lại đang mắng hắn là đồ con chó tâm cơ.

Trần Nam Tinh quay người lại ôm lấy Ôn Tu Thụy, đối mặt với đại ca Trần. Hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của Trần Nam Tinh thì ngay lập tức sửng sốt, vẻ mặt vô cùng chột dạ: “Anh họ...á!”

Hắn ta còn chưa kịp nói gì, cả người đã bị đá bay ngược ra ngoài, đầu đập vào tường rồi ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.

Ôn Tu Thụy đã nghe thấy tiếng “anh họ” kia, nhưng anh cũng chuẩn bị là giả vờ như không nghe thấy, hiện tại vết thương của Trần Nam Tinh quan trọng hơn.

“Anh không sao chứ?”

Trần Nam Tinh ôm eo Ôn Tu Thụy, vòng eo rất mảnh khảnh, mềm mại, Trần Nam Tinh ôm vào trong ngực tương đối vừa tay, như thể không chú ý đến tư thế mập mờ giữa hai người, Ôn Tu Thụy không ngừng giãy giụa, hai tay ấn lên ngực Trần Nam Tinh muốn đẩy ra nhưng lại không dám dùng sức, giống như đang khıêυ khí©h vậy.

“Để tôi xem vết thương của anh.” Ôn Tu Thụy cau mày, mắt còn hơi đỏ, môi mím chặt, cả người nhìn qua kiều diễm không chịu nổi.

Trần Nam Tinh cúi đầu nhìn Ôn Tu Thụy, trong chốc lát khoảng cách giữa hai người gần hơn bao giờ hết, như thể giây tiếp theo sẽ hôn nhau luôn vậy. Gương mặt Ôn Tu Thụy lúc đầu đỏ bừng, sau đó lại trắng bệch, anh đẩy Trần Nam Tinh ra, liên tục lui về phía sau vài bước, buồn bực nói: “Nếu anh không có việc gì thì tôi đi trước.”

“Ưʍ...” Trần Nam Tinh dựa lưng vào tường, hình như đã đè lên miệng vết thương, vì thế liền rầu rĩ kêu lên một tiếng.

Ôn Tu Thụy nhất thời hoảng hốt, vội vàng dịch lại gần: “Cho tôi xem vết thương của anh đi.”

Trong mắt Trần Nam Tinh hiện lên ý cười nho nhỏ, thể hiện sự đắc thắng, nhưng ngoài mặt chỉ xoay người, cười nói: “Không sao đâu, không phải chuyện gì to tát.”

Ôn Tu Thụy nhìn miệng vết thương, trong lòng trợn trắng mặt, ngoài mặt lại nghiêm túc kéo quần áo Trần Nam Tinh lên, bàn tay như có như không khoác lên lưng hắn, đầu ngón tay trượt xuống kiểm tra miệng vết thương.

Cơ bắp! Sờ thích quá đi!

Trong lòng Trần Nam Tinh ngứa ngáy, hắn nhớ rõ trước kia mình không có loại sở thích này, tại sao hắn lại cảm thấy hôm nay vị bác sĩ nhỏ này luôn có những hành động gì đó để dụ dỗ hắn làm chút chuyện với mình nhỉ?

Trần Nam Tinh thầm cười nhạo tâm tư xấu xa của mình, không biết rằng trong lòng Ôn Tu Thụy đang cảm thấy lòng dạ Trần Nam Tinh không đủ xấu xa.

“Không sao, không nghiêm trọng, khử trùng rồi băng bó một chút là được...” Ôn Tu Thụy thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đặt quần áo của Trần Nam Tinh xuống, động tác cẩn thận để không đυ.ng trúng vết thương.

“Ừm... Cảm ơn anh.” Ôn Tu Thụy hơi nhăn mặt, nghiêm túc nói cảm ơn, dù sao thì người ta cũng đã cứu mình, hơn nữa còn là tận hai lần.

“Nếu có cơ hội...tôi muốn mời anh ăn bữa cơm.”

Trần Nam Tinh lại lắc đầu, mỉm cười nói: “Muốn báo đáp tôi thì có thể làm ngay bây giờ.”

Trên mặt Ôn Tu Thụy xuất hiện một chút hoang mang.

Mau để tôi ngủ với anh để trả ơn nào.

“Nói cho tôi biết việc em đang gặp phải, có được không?” Trần Nam Tinh giơ tay ấn lên vai Ôn Tu Thụy, nghiêm túc nói.

Hừ, chán chết.

Sắc mặt Ôn Tu Thụy trắng bệch, phản ứng đầu tiên chính là lắc đầu.

Trần Nam Tinh lại kiên định nhìn Ôn Tu Thụy: “Tôi là cảnh sát, xin hãy tin tưởng tôi, tôi có thể giúp em.”

Trên mặt Ôn Tu Thụy xuất hiện vẻ chần chừ, nhưng dường như nghĩ tới cái gì đó, vẫn tiếp tục lắc đầu.

Trần Nam Tinh thở dài một hơi, trước mắt chắc phải cᏂị©Ꮒ anh một trận thật tàn nhẫn, như thế thì có lẽ sẽ ngoan ngoãn hơn không đúng không?

Trần Nam Tinh đè lên vai Ôn Tu Thụy, nghiêm túc nói: “Tôi thấy em đang cần sự giúp đỡ, tôi hoàn toàn có thể giúp em.”

Vẻ ngoài của Trần Nam Tinh không hề chính trực theo nghĩa truyền thống, ngược lại, tuy bề ngoài đẹp trai nhưng không làm cho người ta ấn tượng mạnh mẽ về một người tốt mà là cảm giác về một người xấu, theo kiểu sự quyến rũ độc ác.

Thế nhưng vào giờ phút này, vẻ mặt Trần Nam Tinh rất tập trung và nghiêm túc, thể hiện một bộ dáng rất có trách nhiệm và nghiêm chỉnh, nhìn qua có vẻ khá đáng tin.

Ôn Tu Thụy cứ nhìn chằm chằm Trần Nam Tinh như vậy mãi, vẻ mặt dần dần xuất hiện sự dao động, nhưng vẫn còn do dự.

Trần Nam Tinh híp mắt, hôm nay là thời cơ quá tốt để tìm được câu trả lời, lần này hắn bắt buộc phải thắng.

“Em...bị uy hϊếp?”

Đó là một câu hỏi, nhưng ánh mắt Trần Nam Tinh thể hiện rõ sự khẳng định, giống như đã chắc chắn với suy đoán của mình, mà thần sắc kích động của Ôn Tu Thụy trong nháy mắt cũng nói rõ tất cả.

Mắt thấy Ôn Tu Thụy còn há miệng muốn phủ nhận, Trần Nam Tinh thừa thắng xông lên: “Hắn ta uy hϊếp em, khiến em không có cách nào nói với người khác được, nhưng tôi tự mình đoán ra.”

Cả người Ôn Tu Thụy ngây ngẩn trong nháy mắt.

Anh thẫn thờ, đầu óc dường như không đủ dùng.

Trần Nam Tinh không để ý đến vết thương trên người mình, chậm rãi nói: “Nếu đúng thì em gật đầu, không đúng thì lắc đầu. Tôi biết em đang rất sợ hãi, tôi sẽ giữ bí mật, tôi là cảnh sát, hãy tin tưởng tôi.”

Trong mắt Ôn Tu Thụy ngập tràn nước mắt, chậm rãi gật đầu.

“Hắn là đàn ông?”

Gật đầu.

“Em có biết hắn không?”

Gật rồi lại lắc đầu.

“Biết, nhưng không tính là thân thiết?”

Gật đầu.

“Em có thù oán với hắn?”

Lắc đầu.

“Có đắc tội gì với hắn ta à?”

Ôn Tu Thụy chần chừ một lúc, sau đó mở miệng: “Tôi…tôi không biết.”

Giọng nói nghẹn ngào, nghe rất đáng thương.

Ôn Tu Thụy vừa mở miệng giống như đã phá vỡ điều cấm kị gì đó, anh hoảng hốt quay đầu nhìn trái nhìn phải, sau đó cẩn thận nói: “Trước đây…là như vậy. Hắn nói, chỉ cần tôi hẹn hò với hắn…Sau một thời gian hắn sẽ thả tôi đi.”

Trần Nam Tinh đè chặt hai vai Ôn Tu Thụy để anh bình tĩnh lại.

“Em là bạn của Mễ Tuyết, cũng chính là bạn của tôi, tôi sẽ giúp em, tin tôi đi. Tôi sẽ bí mật điều tra chuyện này.”

“Không! Không!” Giọng nói của Ôn Tu Thụy trở nên kích động, giống như nhận ra giọng điệu của mình quá cứng rắn, anh thoáng liếʍ đôi môi khô khốc rồi nói: “Hắn…có ảnh chụp…Hắn sẽ hủy hoại tôi, hắn dám làm điều đó…Để tôi đợi một chút…Hắn đã nói rồi, chỉ cần hẹn hò với hắn một năm, sau một năm sẽ thả tôi đi.”

Ôn Tu Thụy biểu hiện ra trạng thái giống như bị bức ép đến bước đường cùng, anh cần xả giận một chút, nếu không sẽ phát điên mất.

Trần Nam Tinh biết bây giờ mình không thể nói gì, dù có giải thích cỡ nào đi chăng nữa, Ôn Tu Thụy cũng không nghe lọt tai, kiên quyết dựa vào hiệp ước một năm.

Trần Nam Tinh giơ tay ôm lấy Ôn Tu Thụy để anh cố gắng tỉnh táo lại.

Ôn Tu Thụy tựa vào ngực Trần Nam Tinh, thân thể run rẩy như đang khóc.

Quả thật nước mắt anh có rơi xuống, nhưng ở một góc mà người khác không thấy được, khóe miệng nhanh chóng nhếch lên thành một nụ cười như xem kịch.

Có một số người, nghe không hiểu tiếng người.

Ôn Tu Thụy là người hiểu rõ nhất tính cách của Mạc Túc Bạch. Hắn là một tên tội phạm có chỉ số IQ cao, luôn tự cho mình là trung tâm và cực kì tự phụ. Cho dù Trần Nam Tinh có cẩn thận đến mấy cũng sẽ bị hắn nhận ra. Khi ấy Ôn Tu Thụy có thể sẽ gặp họa. Tới lúc đó, mọi chuyện sẽ thú vị lắm đây.