Chương 12

Phía trước có một cái thang máy, vòng ra phía sau, đằng sau cũng có thang máy, trong lòng Ôn Tu Thụy muốn văng tục bọn ngu ngốc này có thể nhanh lên không vậy, anh dùng cái thân tàn này cũng chạy mất dạng được.

Tuy giả vờ chạy, nhưng tốc độ của Ôn Tu Thụy không giảm chậm đi chút nào, ngược lại càng lúc càng nhanh, mặc dù trong lòng sợ người khác đuổi theo không kịp, nhưng vẫn chạy trốn rất tận tâm tận lực, anh cũng sẽ không để cho người khác có cơ hội bắt được nhược điểm của mình đâu!

Từ phía trước đi vòng qua, thấy thang máy ở phía sau đang dừng lại ở lầu một, ánh mắt Ôn Tu Thụy sáng lên, chỉ cần chạy tới rồi đóng thang máy lại thì những người này sẽ không thể vào.

Ôn Tu Thụy nghĩ, khẽ cắn môi tăng tốc độ nhanh hơn, hai chân anh như cũ bắt đầu nhũn ra, tất cả đều dựa vào ý chí mới có thể chạy tiếp được.

“Chíu——”

“Rầm——”

“A…” Ôn Tu Thụy bị chai nước bay tới từ phía sau đập trúng, cả người lập tức lảo đảo một hồi rồi ngã xuống đất.

Trên bàn tay bị cứa chảy máu, trong lòng Ôn Tu Thụy thầm mắng một câu

Đcm rồi lập tức xoay người, đạp chân lui về sau, giơ tay ra hiệu đầu hàng, cố gắng giữ cho giọng nói thật bình tĩnh: “Tôi có tiền, có thể cho các người, xin đừng đánh tôi.”

Không có tiền, mau tới tổn thương tui đi! Hì hì hì hi!

Ba người đi tới trước mặt Ôn Tu Thụy, đương nhiên không biết trong lòng cái người trông có vẻ nghiêm túc, bình tĩnh này đang suy nghĩ cái gì.

Vẻ ngoài của tên cầm đầu không thể nói là quá đẹp, nhưng cũng không coi là xấu, nhìn tên khốn này cũng còn coi được, lại không giống đang thiếu tiền, nhưng mà có thể đoán được tên này rất ngu ngốc.

Người đàn ông đứng trước mặt Ôn Tu Thụy cười lạnh: “Vốn dĩ là có thể chạy, sao giờ lại không chạy nữa rồi?”

Người cầm đồ ăn và chai nước phía sau đi đến trước mặt bọn họ, hơi chần chờ nói: “Phải đánh nhau thật à?”

Người cầm nước ban nãy đi đến nhặt cái chai nước mà người đàn ông xa lạ đã ném vào Ôn Tu Thụy, đi tới phía trước, vừa đi vừa tức giận cười nói: “Lần này là thời điểm tốt, không nhúng tay vào, cậu bỏ được sao?”

Ôn Tu Thụy nghe bọn họ nói chuyện, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

“Nhưng…nhưng đây là… đây là phạm pháp đó…”

“Cậu sợ cái gì? Trong nhà anh Trần có tiền! Vả lại cưỡиɠ ɧϊếp đàn ông chỉ cần bồi thường tiền là được, chụp cho nó vài tấm ảnh để nó không dám báo cảnh sát, chúng ta cũng không phải ngồi tù, lỡ như bị bắt được thì cùng lắm vào tù dăm bữa nửa tháng là ra!” Người đàn ông cầm nước cười hì hì.

Ôn Tu Thụy nghe thấy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, liên tục lui về phía sau, khuôn mặt cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cuối cùng cũng không kéo dài được bao lâu.

Người đàn ông xa lạ được gọi là anh Trần cười lạnh bước tới bên cạnh Ôn Tu Thụy, giơ tay kéo lấy cổ chân Ôn Tu Thụy, lôi về phía thang máy bên kia, vừa đi vừa cười hì hì hỏi: “Không phải ban nãy em muốn vào thang máy à?”

Hai người còn lại cũng nhắm mắt theo đuôi.

Ôn Tu Thụy đá chân giãy giụa.

Chỗ này cách thang máy không xa, thang máy vừa đi lên, bây giờ đã đi xuống, cửa thang máy mở ra, bên trong có một cô gái đang đứng nói chuyện điện thoại, cô vừa thấy cảnh này thì lập tức bị dọa cho sợ đến ngây ngẩn cả người.

“Cứu mạng…”

Người đàn ông cầm nước ngồi xuống bịt miệng Ôn Tu Thụy, mở miệng hung hăng nói: “Sao còn chưa cút đi! Tên tiện nhân này thiếu nợ bọn tao, mày không muốn dính líu đến phiền phức thì đừng có xen vào việc của người khác!”

Vẻ mặt cô gái thay đổi liên tục, cuối cùng im hơi lặng tiếng chạy nhanh đi ra ngoài.

Ôn Tu Thụy không ngừng giãy giụa lắc đầu, cô gái cũng không quay đầu.

Xác nhận cô gái đã đi xa, lúc này Ôn Tu Thụy mới bị lôi kéo vào trong thang máy.

Trong thang máy có camera, tại sao nhóm người này lại to gan như vậy?

Thiết lập nhân vật Ôn Tu Thụy thì không biết nhưng ảnh đế Ôn đã xem qua kịch bản thì có thể hiểu được, toàn bộ tiểu khu này đều là tài sản trong nhà của anh Trần.

Nhân viên công tác trong phòng điều khiển thấy được cảnh tượng này cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở, giống như cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Có điều lần này đi bắt đàn ông về cũng đúng giờ quá nha, vừa nhìn đã biết là người làm việc chuyên nghiệp có trách nhiệm cao.

Ôn Tu Thụy nhìn thấy cửa thang máy bị đóng lại, lập tức chật vật thò tay muốn thoát ra ngoài thì bị kéo chân ngăn lại.

Anh Trần mạnh tay kéo Ôn Tu Thụy dựa ra phía sau, đầu Ôn Tu Thụy trong nháy mắt bị đυ.ng vào vách thang máy.

Ôn Tu Thụy kêu đau một tiếng, đạp chân giãy giụa.

Anh Trần bị làm cho mất kiên nhẫn, giơ tay tát Ôn Tu Thụy một cái, Ôn Tu Thụy giống như là bị dọa đến phát ngốc, bị đánh cho sửng sốt một hồi, ngay sau đó khớp hàm phát run gắt gao kéo lấy quần áo của mình.

“Mẹ mày, mày chết chắc rồi thằng ngu, dám đánh tao!”

Anh Trần khờ khạo còn không biết mẹ mình đã chết, gã ấn Ôn Tu Thụy xuống, bẻ tay cậu, Ôn Tu Thụy đá chân giãy giụa, giày cũng bị mài rách.

“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau lại đây giúp, đợi tên dâʍ đãиɠ này đá hỏng thang máy rồi thì chúng ta cũng chết ở đây!”

Hai người còn lại nghe thấy anh Trần nói vậy thì cũng không dám đứng đó tiếp tục im lặng, vội vàng ngồi xuống đè hai chân Ôn Tu Thụy lại, không để Ôn Tu Thụy tiếp tục giãy giụa.

Ôn Tu Thụy bị anh Trần bịt kín miệng, hai người còn lại nâng chân Ôn Tu Thụy lên, không cho anh đạp loạn trong thang máy nữa.

Quần áo Ôn Tu Thụy bị kéo ra, để lộ làn da trắng nõn xinh đẹp, trên đó còn có rất nhiều dấu vết ái muội.

Anh Trần nhìn thấy thì vẻ mặt lạnh đi một chút: “Tao đã nói rồi mà, nó là một tên dâʍ đãиɠ, bọn mình sờ vào nó nói không chừng còn thích chết lên được ấy chứ!”

Anh Trần nói xong thì hành động càng lúc càng thô bạo, áo của Ôn Tu Thụy còn bị mở ra vài nút.

Ôn Tu Thụy mím môi khóe mắt chảy xuống rất nhiều nước mắt, không ngừng nức nở, trông dáng vẻ cực kỳ đáng thương.

Thang máy có mở cửa vài lần, nhưng người bên ngoài khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong kèm theo vài ba người đàn ông hung dữ đều không dám bước vào.

Ôn Tu Thụy muốn giãy giụa, nhưng sức ba người đàn ông quá lớn, anh căn bản có giãy cũng không thoát ra được.

Thang máy nhanh chóng dừng lại ở một tầng lầu, Ôn Tu Thụy khóc lóc giãy giụa bị kéo từ trong thang máy ra ngoài.

Một lát sau thang máy đóng lại lần nữa, rồi lập tức đi xuống một cách chậm rãi.

“Ting——”

Thang máy mở ra, Mễ Tuyết vừa ngẩng đầu đã thấy trong thang máy có một đôi giày và một chiếc vớ, bên cạnh đó còn có mấy chiếc cúc áo đen nằm la liệt tứ tung, vẻ mặt Mễ Tuyết có hơi nghệch ra.

Bởi vì bọn họ tiện đường nên đi vào bằng cửa sau, không ngờ vừa bước vào đã phải thấy cảnh tượng như vậy.

Mễ Tuyết hơi khó hiểu, còn Trần Nam Tinh thì lập tức nhíu mày, hắn đã từng nhìn thấy đôi giày này ở trên người của người bạn Mễ Tuyết.

“Đi thang bộ!”

Giác quan của hai người đều rất nhạy, bọn họ đi thang bộ nhanh hơn so với thang máy rất nhiều.

Hai người đi thẳng lên lầu, Trần Nam Tinh vừa đi vừa nói: “Lát nữa cô vào nhà bạn của cô xem thử đi.”

Mễ Tuyết tin tưởng hắn, gật đầu đồng ý ngay.

Mễ Tuyết từ cầu thang quay người chạy vào trong. Trần Nam Tinh đứng đó, sau khi đảm bảo Mễ Tuyết đã đi khỏi thì lúc này hắn mới bình tĩnh lấy điện thoại ra xem camera.

Nơi này là sản nghiệp trong nhà một người em của hắn, hắn có thể trực tiếp xem camera giám sát ngay tại đây. Hắn xem hết các camera rồi xác định số lầu, sau đó mới bước vào thang máy, nhặt mấy món đồ trong thang máy, vừa tua đoạn phim đến điểm bắt đầu vừa ấn thang máy đến tầng cao nhất.

Động tác của hắn rất thong thả, so với dáng vẻ đầy lo lắng ban nãy của hắn thì bình tĩnh hơn rất nhiều.