Chương 34: Tận Ba Lần Cầu Nguyện

Tú Anh chạy xe từ cục cảnh sát đến khu biệt thự ở ngoại ô của ông bà ngoại cô mất hơn một tiếng, cô hạ kính xe xuống để đón nhận những làn gió nhẹ nhàng mang theo hơi thở của cây cối khiến tâm tình cô vô cùng thoải mái, xe băng qua từng hàng cây cao lớn, từ xa một ngôi biệt thự màu vàng kim hiện ra trước mắt cô, xe chậm rãi tiến vào sân, bên trong có vài người đang quét dọn lá cây, thấy cô xuống xe liền một mực chào hỏi.

Một cô người hầu từ bên trong chạy ra trước mặt cô "Đại tiểu thư, ông bà người đang đợi bên trong."

"Được rồi cảm ơn cô." Tú Anh nhanh chân đi vào nhà bếp của khu biệt thự.

Ở bàn lớn của nhà bếp, ông bà và ba mẹ Tú Anh đã yên vị. Cả nhà quây quần bên nhau.

"Ông bà, ba mẹ con đã về." Tú Anh lễ phép cúi người chào ông bà cùng ba mẹ cô.

"Được rồi, con mau ngồi xuống đi." Tần Khánh kéo tay con gái ngồi xuống bên cạnh.

Người hầu từ dưới bếp bưng lên một cái bánh kem màu hồng nhạt, được trang trí rất đẹp mắt.

Thượng Nhã nhận lấy cái bánh kem để lên bàn rồi nói với Tú Anh "Anh Anh, bánh kem này chính là Tiểu Kỳ đã nói người chuẩn bị, con mau tới thổi nến."

Tú Anh đứng lên khom người thổi nến, cô âm thầm cầu nguyện, thổi xong nến cô lại cắt bánh, còn lại một nửa thì đưa cho người hầu đem vào bếp chia cho mọi người.

Xong hết thảy mọi việc Tú Anh ngồi vào bàn, cả nhà cùng nhau ăn cơm.

"Anh Anh à, năm nay con cũng 25 rồi mau một chút dẫn một người nam nhân về ra mắt người nhà đi." Bích Vân nhìn con gái đã lớn khôn nhưng chưa một lần dẫn bạn trai về ra mắt ba mẹ liền cảm thấy không đúng.

Tú Anh nghe mẹ cô nói, vẻ mặt lại đen một chút, nhìn thấy vẻ mặt của cháu gái Bích Vân nói với con gái "Con bé vẫn còn nhỏ con không cần hối, có duyên tự khắc sẽ tới."

Bích Vân một chút cũng không đồng tình phản bát "Nhưng mẹ à, con bé từ nhỏ tới lớn điều không thấy chơi cùng một người con trai nào, bây giờ cũng 25 rồi sắp thành bà cô rồi, nhưng bóng dáng của một nam nhân cũng không thấy, người làm mẹ như con làm sao không hối, không lo đây."

Thượng Nhã nhìn Bích Vân cười hiền rồi khuyên nhủ con gái "Không phải lúc con với Tần Khánh quen nhau cũng sắp thành bà cô à, lúc đó con cũng mạnh miệng nói với ta rằng, con sẽ không kết hôn sao còn nói sẽ như vậy nuôi hai ông bà già này a, bây giờ thế nào chẳng phải cũng thành gia lập thất, còn có hai đứa con gái sao."

Bích Vân nghe mẹ cô nói sắc mặt lập tức biến đổi nhìn Thượng Nhã "Mẹ, sao lại nói thẳng như vậy, con cái nó sẽ cười con."

Tú Anh thấy mẹ cùng bà cô rôm rả như vậy liền vui vẻ "Không có, không có con không có cười nga."

"Haha…." Đường Hạo nhìn thấy gia đình vui vẻ nói cười liền cười lớn. Ông cầm lấy ly rượu nói với Tần Khánh "Tần Khánh, mẹ con họ nói cười như vậy liền bỏ quên hai ba con chúng ta, thôi chúng ta cũng uống một ly lấy khí thế."

Tần Khánh nhận lấy ly rượu kính ba vợ một ly, uống xong ông lại nhìn Tú Anh. "Anh Anh, hiện tại ta cũng đã sắp không quản nổi công việc trong nhà nữa, Tần thị cần một Tổng tài, Đường thị cũng cần một người dẫn đầu, em con Tiểu Kỳ cũng đã về nước một thời gian, ta sẽ nói con bé nên trở về Tần thị, nhưng còn Đường thị cũng không thể bỏ trống, em con chỉ là một tân binh không thể một mình gánh vác cả hai tập đoàn, ta đã nghĩ rồi, hiện tại con cũng là người đứng sau thay ta điều hành mọi việc, thay vì đứng sau thì con hãy trở về thay ta quản lý như vậy sẽ tốt hơn."

Tú Anh nghe xong lại nhíu mày, cô không muốn bỏ đi ước mơ của mình, công việc cô thích không phải là Tổng tài gì gì đó, mà chính là cảnh sát, một cảnh sát có thể giúp dân, lại còn giúp nước như vậy tốt biết bao, cô nhỏ giọng nói với Tần Khánh "Ba, ba biết đó từ nhỏ ước mơ của con không phải là Tổng tài, mà là một người cảnh sát, một người có thể thay mặt công lý giúp dân, giúp nước đó mới là ước mơ thật sự của con."

Đường Hạo nhìn cháu gái một mực kiên quyết liền lên tiếng "Anh Anh, con từ nhỏ đã như vậy kiên cường, tính tình lại cứng rắn, một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, nhưng ta nghĩ con cũng nên suy nghĩ một chút về việc này, Đường thị cùng Tần thị đều cần người quản lý, nhưng Tiểu Kỳ còn quá nhỏ, thương trường cũng như chiến trường lòng người lại khó đoán, con tuy là không ra mặt đều hành công ty, nhưng cũng đã từng tiếp xúc qua nhiều loại người, nếu giao Đường thị cho con ta sẽ rất an tâm, ta cũng biết con có ước mơ của con, nhưng gia tộc cũng có quy tắc của gia tộc, con là Đại tiểu thư của Tần gia, lại là cháu gái của nhà họ Đường, Tần gia, Đường gia đều cần con. Anh Anh, ông ngoại chỉ nói vậy thôi, tùy con suy nghĩ nếu có một ngày con đổi ý thì tới nói với ta, ta sẽ luôn ủng hộ con."

"Ông con nói đúng đó, kinh nghiệm của con có thể gánh vác cả hai tập đoàn, còn Tiểu Kỳ, con bé chỉ có kiến thức chưa hề có kinh nghiệm thực tế. Con là Đại tiểu thư Tần gia, bẩm sinh đã là một nhân tài trong lĩnh vực kinh doanh, con nên suy nghĩ một chút về việc này, ta và ông con luôn luôn ủng hộ con." Thượng Nhã cũng khuyên nhủ vài câu.

Tú Anh cũng nghĩ ông bà cô nói đúng, Đường gia cùng Tần gia chỉ có cô và Nhã Kỳ, gia nghiệp của hai nhà chỉ có mình ba cô gánh vác nay ba cô cũng lên tiếng, thân là Đại tiểu thư của Tần gia cô cũng không có lựa chọn nào, từ nhỏ cô muốn gì đều có được kể cả việc muốn trở thành cảnh sát, ước mơ cũng đã thực hiện được rồi cô cũng nên suy nghĩ về việc gánh vác một chút gánh nặng từ gia đình.

Suy nghĩ hồi lâu cô liền trả lời "Ân, con cảm ơn ông bà, chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ lần này con lập tức sẽ tiếp quản Đường thị, không để ông bà cùng ba mẹ hao tâm nữa."

Tần Khánh nghe được Tú Anh nói như vậy liền vui vẻ cười nói "Như vậy thì còn gì bằng, ba con mời ba một ly."

"Ba mẹ ăn cơm đi, còn anh nữa cứ nói mãi thì bao giờ mới ăn cơm đây." Bích Vân nhốm người dậy gắp thức ăn cho cả nhà.

Bữa cơm kết thúc trong tiếng nói cười của cả gia đình, Tú Anh xin phép về, Tần Khánh cùng Bích Vân ở lại cùng Đường Hạo và Thượng Nhã nói chuyện.

Bích Vân tiễn con gái ra cửa dận dò vài câu liền trở vào trong, bà đi thẳng vào thư phòng, bên trong Tần Khánh, Đường Hạo cùng Thượng Nhã đã ngồi trên sô-pha cùng nhau uống trà.

Đường Hạo nhìn con gái ân cần nói "Tiểu Vân, con ngồi xuống đi, chúng ta có chuyện muốn nói."

Bích Vân ngồi vào bên cạnh Tần Khánh, nhìn thấy con gái đã yên vị Đường Hạo nhìn qua hướng Tần Khánh, ý bảo Tần Khánh có việc cứ nói.

"Ba, nhiều năm như vậy con luôn cho người điều tra về Phụng Kiều và con gái của chị ấy, nhưng chị ấy cũng không có một chút tin tức, gần đây con đọc báo nghe được tin con gái của Lục Gia Huy – Lục Lệ Băng đã trở thành Tổng tài của Viễn Duy, tin tức không gì là quan trọng, nhưng điểm trọng yếu con muốn nói tới chính là Lục Lệ Băng." Tần Khánh nhìn ba vợ một mực nói hết những điều tra ông có được cùng nghi vấn trong lòng.

Thượng Nhã nghe được tên của cháu gái mình, trong lòng có chút mừng rỡ, kinh động nói lớn "Lục Lệ Băng….. Tiểu Băng… chẳng phải chính là cháu gái ta hay sao."

Nhìn thấy Thượng Nhã kích động Đường Hạo cầm lấy đôi tay hơi nhăn nheo của bà trấn an "Bà đừng kích động, nghe con nó nói hết đã."

"Mẹ đừng kích động." Tần Khánh cũng lên tiếng trấn an mẹ vợ rồi nói tiếp "Con đã cho người điều tra về con bé nhưng kết quả nhận được con bé là con của Lương Tịch."

Đường Hạo trong mắt đầy lửa giận lớn tiếng nói "Lục Gia Huy, tên khốn kiếp, con gái và cháu gái ta mất tích nhiều năm như vậy, hắn động cũng không động một chút cho người tìm kiếm, ta lúc trước xem như có mắt như mù" Lửa giận sau một hồi kích động liền giảm xuống ông hướng Tần Khánh ra lệnh "Yên lặng như vậy đã 12 năm, ta cũng không thể ngồi yên nữa, Tần Khánh con cho người điều tra và tìm kiếm tung tích của Phụng Kiều, dù có phải đào cả thế giới này lên cũng phải tìm được."

"Ân, con nhất định sẽ tìm được." Tần Khánh nhìn Đường Hạo cam kết.

Nghe được Tần Khánh nói như vậy, Đường Hạo một mực tin tưởng, ông biết Tần Khánh nói được sẽ làm được.

——————————————————

Lúc này đã là 17:30, Tú Anh mang theo tâm tình vui vẻ rời khỏi biệt thự của ông bà, chạy thẳng về nhà của Lệ Băng, khi về tới cổng, cô nhìn vào bên trong nhà, cô cảm nhận được có người bên trong, nhưng chìa khóa nhà chỉ có cô và Lệ Băng thì làm sao có ai trong nhà nữa, trong đầu đầy nghi vấn cô nhanh chân chạy xe vào gara rồi đi vào nhà, vừa tra chìa khóa vào ổ khóa thì mắt cô liền bị một chiếc khăn bịch lại, cô định xoay người nhưng chưa kịp thì một mùi hương quen thuộc xong vào mũi, cô liền biết người phía sau cô là ai.

Không đợi Tú Anh lên tiếng, Lệ Băng liền nói "Chị không được xoay người lại, cửa đã mở em và chị cùng vào trong đi."

Tú Anh đầu đầy nghi vấn muốn hỏi rõ Lệ Băng "Em về khi nào."

"Chuyện này em sẽ nói sau, chị ngoan ngoãn đi vào trong được chứ." Lệ Băng nói với Tú Anh, tay thì giữ chặt tay Tú Anh, không cho cô ấy cơ hội thoát thân.

Tú Anh không hỏi nữa, cô được Lệ Băng dẫn vào trong nhà, tuy đã quen thuộc với mọi đồ vật trong nhà Lệ Băng nhưng mắt bị bịt lại, trước mắt cô chỉ là một khoảng trống màu đen. Lệ Băng dịu dàng dắt tay Tú Anh vào nhà bếp, Lệ Băng tháo khăn bịt mắt Tú Anh xuống, Tú Anh chớp chớp mắt để tiếp nhận ánh sáng, sau một lúc thì cô nhìn rõ mọi thứ, trước mắt cô là một bàn dài thức ăn cùng một chai rượu vang đỏ, ở giữa là một cái bánh kem nhỏ nhưng được trang trí rất tinh sảo và đẹp mắt, những chiếc bong bóng đủ màu sắc được đính vào tường, phòng bếp chỉ được thắp sáng bằng một bóng đèn màu xanh dương nhìn vào vô cùng lãng mạn. Những thứ này cho Tú Anh biết một điều, người làm những thứ này vô cùng lãng mạn và rất hiểu cô. Tú Anh kinh hỉ xoay người ôm chầm lấy Lệ Băng, mắt bắt đầu rơi lệ.

Lệ Băng cảm nhận được trên vai có chút ẩm ướt liền biết Tú Anh khóc, cô đẩy Tú Anh ra một khoảng cách nhất định, cô lấy tay lau đi nước mắt trên mặt Tú Anh nhẹ nhàng nói "Chị sao lại khóc, em làm việc gì khiến chị khóc sao."

"Không có, hạnh phúc quá cũng khiến người ta rơi lệ, Tiểu Băng cảm ơn em, rất cảm ơn em." Tú Anh lại một lần nữa ôm chầm lấy Lệ Băng.

"Được rồi, không cần cảm ơn em, em chỉ làm những việc em nên làm thôi." Lệ Băng cũng vươn tay ôm lấy Tú Anh.

Cả hai ôm nhau một lúc lâu, Lệ Băng là người chủ động tách ra "Chị mau tới ăn đi nếu không thức ăn sẽ nguội."

Tú Anh nghe Lệ Băng nói xong cũng ngồi vào bàn, cô nhìn thức ăn trên bàn, có cả năm món, tuy là năm món nhưng mỗi món chỉ chuẩn bị đủ cho hai người ăn và tất cả là những thứ cô thích.

"Tiểu Băng, những thứ này là em chuẩn bị sao." Tú Anh nhìn Lệ Băng với ánh đầy nghi hoặc.

"Ân, thế nào không vừa ý sao." Lệ Băng cũng nhìn Tú Anh, cô nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của Tú Anh, miệng không khỏi cong lên đầy mê hoặc.

"Không, rất vừa ý, chỉ là hôm nay chị mới biết Đại tổng tài của chị còn là một đầu bếp tài ba." Tú Anh nhìn thấy nụ cười đầy mê hoặc của Lệ Băng liền muốn hung hăng hôn lên đôi môi hồng hào đó.

"Chị quá khen, chỉ là hình thức bên ngoài thôi, chị mau thưởng thức xem hương vị bên trong có đạt tiêu chuẩn không đã." Lệ Băng vừa nói vừa cắt miếng bít-tết trên bàn rồi đưa cho Tú Anh.

Tú Anh nhận lấy phần bít-tết trên tay Lệ Băng rồi bắt đầu thưởng thức, trong đầu Tú Anh âm thầm cảm ơn thói quen ăn ít của mình, lúc nãy khi ở nhà ông bà, với sức ăn như mèo của cô thì ăn rất ít chủ yếu là cùng ông bà và ba mẹ cô nói chuyện, nên bây giờ mới có thể cùng Lệ Băng thưởng thức bữa tối này.

Cả hai thưởng thức xong phần thức ăn thơm ngon trên bàn liền chuyển sang chiếc bánh kem nho nhỏ bị bỏ quên từ nãy tới giờ, Tú Anh lần lượt làm theo trình tự, cầu nguyện, thổi nên rồi cắt bánh.

Lệ Băng ghé sát người Tú Anh hỏi "Chị ước gì thế."

Tú Anh vẻ mặt bí hiểm nói "Bí mật."

"Vậy có liên quan tới em không." Lệ Băng vẫn ghé sát người Tú Anh mà tra hỏi.

"Đã nói là bí mật, chị không thể nói." Tú Anh dùng sức nhéo cái mũi cao cao của Lệ Băng.

"Ui…. ui đau quá… chị buông ra đi nếu không sức cái mũi của em thì làm sao." Lệ Băng vẻ mặt cún con, ánh mắt long lanh vô cùng đáng thương nhìn Tú Anh.

"A… Đại tổng tài của chị cũng có vẻ mặt ngây thơ *vô số tội* như thế này sao, thật không ngờ nga." Tú Anh thôi nhéo mũi chuyển sang, nhéo má của Lệ Băng.

Lệ Băng hết cách đành quẹt một ít kem quẹt lên má của Tú Anh, rồi bỏ chạy, trước khi bỏ chạy cô bỏ lại cho Tú Anh một câu "Chị, thật bạo lực a."

Tú Anh cũng quẹt một ít kem chạy theo Lệ Băng lớn tiếng nói "Em dám nói chị bạo lực sao, đợi đấy chị bắt được em sẽ cho em biết chị bao lực thế nào."

Cả hai người ngươi đuổi ta chạy, chạy một vòng rồi một vòng quanh căn nhà, khiến cho hai chân của cả hai đều rã rời, Tú Anh chạy hết nổi liền nằm xuống sàn nhà, thở hỗn hển. Lệ Băng cũng nằm vào bên cạnh Tú Anh, mà thở, hai người nằm nghiêng đối mặt với nhau, người nhìn ta, ta nhìn người, khuôn mặt hai người không biết từ lúc nào đã gần sát nhau, hai đôi môi hồng hào tiếp giáp nhau, cảm giác ngọt ngào lan chuyền trên thân thể lẫn trái tim, Tú Anh lần này giành lấy quyền chủ động, chiếc lưỡi màu đỏ của cô uốn lượn quanh viền môi của Lệ Băng rồi liếm mút, cảm nhận được Tú Anh đang lưỡng lự bên ngoài Lệ Băng chủ động hé miệng để chiếc lưỡi của Tú Anh tiến sâu vào khoang miệng mà truy lùng, hai chiếc lưỡi gặp được nhau như gặp được bạn tình nhanh chóng quấn lấy nhau mà triền miên.

Tú Anh hôn Lệ Băng thật sâu, thật sâu, đến khi cảm nhận được cả hai sắp không thở nổi nữa mới buông nhau ra, nhưng vừa buông ra, mặt của Tú Anh đã đỏ ửng, cảm giác ngượng ngùng ập đến, cô đứng dậy nói với Lệ Băng ba chữ "Chị đi tắm." Rồi chạy đi không thấy bóng dáng.

Khóe miệng Lệ Băng lại hiện lên một nụ cười chứa đầy ẩn ý, món quà mà cô chuẩn bị vẫn chưa tặng, cô và Tú Anh không thể như vậy mà kết thúc được. Mang theo nụ cười ẩn ý của mình cô bước vào nhà bếp dọn dẹp bãi chiến trường lúc nãy của cả hai.

Có thật Lệ Băng và Tú Anh cứ như vậy mà kết thúc ngày hôm nay sao, ta cùng mọi người cùng chờ đợi nhé.

T/g: Sau đây là một màn phỏng vấn ta dành cho Lệ Băng và Tú Anh.

T/g: Tú Anh hôm nay chị cảm thấy như thế nào.

Tú Anh: À…. thế nào nhỉ…. là một ngày vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, được thổi nến ba lần, cầu nguyện ba lần, chuyện thế này là lần đâu tiên tôi được nhận, thật kinh hỉ a.

T/g: Câu hỏi tiếp theo, vậy 3 điều ước của chị là gì *t/g nháy mắt với Lệ Băng*

Tú Anh: Đã nói là bí mật, *đôi chân dài của Tú Anh đá t/g văng vào vách* đồ nhiều chuyện.

Lệ Băng nhìn thấy t/g như vậy, liền cười rất là vui vẻ, Tú Anh thấy vậy liếc xéo một cái.

Tú Anh: Cả em nữa, đừng ở đó mà cười.

Tiếng cười của Lệ Băng im bặt sau câu nói của Tú Anh

T/g: *lụm lại phụ kiện, vẻ mặt thê thảm trở về chỗ ngồi, ánh mắt như lửa hướng Lệ Băng* câu hỏi tiếp theo, nụ cười ẩn ý của chị Lệ Băng là có ý gì.

Lệ Băng: Không có ý gì cả, chỉ là lâu lâu cười vậy thôi.

T/g: Ta thấy mặt chị đầy vẻ gian trá á, không thể nào là không có ý gì.

Lệ Băng: *lại một lần nữa thẳng chân, đá t/g* Bớt nói nhiều lại.

T/g: *đầu bốc hỏa, đùng đùng hướng Tú Anh và Lệ Băng đi tới* ra khỏi đây cho ta.

Song cước hướng thẳng vào t/g bỗng một đường sáng bay thẳng vào chân trời, t/g lượn lờ theo từng đám mây, trước khi bay đi cô còn nghe được một câu.

"Cô mới chính là người ra khỏi đây."

T/g: TA HẬN.

Chúc cả nhà ngủ ngon.