Trên đường cái.
“Gâu gâu”. Một tiếng chó rêи ɾỉ vang lên.
Ven đường có một con chó màu vàng nhỏ cố gắng chạy vọt sang bên lề đường, nó khập khiễng chạy trốn nhưng chân sau của nó vẫn kề sát rìa bánh xe.
Xe thể thao màu đỏ phanh gấp dừng lại, người ngồi ở ghế điều khiển vừa cười vừa gọi điện thoại:
“Ây nha anh Trác, con chó này còn rất thông minh, thế mà tránh thoát được nè.”
Trong loa truyền đến thanh âm hờ hửng lại tùy ý của Thẩm Tinh Trác: “Hoàng mao (tóc vàng) làm có được không đấy? Kể cả con chó còn không gϊếŧ được?”
“Em khẳng định là có thể làm tốt!” Hoàng mao vỗ bộ ngực đáp ứng nói: “Nghe nói con chó này cắn Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm không có bị gì đi?”
“Việc nhỏ.”
Thẩm Tinh Trác cười một tiếng: “Em ấy không thích chó, đuổi đi là được, còn náo loạn như vậy làm gì, phiền toái.”
Cuối cùng hắn dặn dò: “Mặc kệ như thế nào, con chó này xử lý cho tốt đi.”
“Được rồi!” Hoàng mao lên tiếng, nhìn con chó đang di chuyển khập khiễng trên đường cái.
Vừa rồi con chó này còn đứng ở ven đường, bị hắn đυ.ng trúng xong mới bị ép chạy ra giữa lộ.
Một con chó cỏ mà thôi, chết thì chết.
Muốn trách thì trách chủ nhân không thảo hỉ.
Hoàng mao cười hì hì chăm điếu thuốc, một chân dẫm mạnh lên chân ga.
Động cơ “Ong” một tiếng trầm vang.
Xe thể thao bay nhanh đâm về phía chó nhỏ đang nằm kêu rên trên mặt đường.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh.
Nghĩ đến cảnh tượng kế tiếp, khóe miệng của hoàng mao lộ ra một tia mỉm cười đầy hưởng thụ.
Khi bánh xe sắp nghiền áp qua, cửa sổ trước xe đột nhiên hiện lên một bóng người.
Hoàng mao giật mình một cái, điếu thuốc trong miệng sợ tới mức run lên.
Khói bụi mang theo hoa lửa li ti rơi xuống trên đùi khiến ống quần hắn bị phỏng cháy, nhưng Hoàng Mao không rảnh lo mấy cái này, hắn vội vàng nhanh chân phanh xe.
Tiếng phanh xe đâm thủng màng tai. Trên mặt đường lưu lại dấu vết phanh gắp thật dài.
Trước lúc va chạm kịp xảy ra, bánh xe khó khăn lắm mới dừng lại.
Hoàng mao bị đai an toàn siết chặt sắp chết khϊếp, lông tơ sau cổ đều dựng lên.
Hắn nhớ mang máng vừa mới có người xông qua, nên vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm.
Cách kính chắn gió, hắn liền thấy trước xe có một thiếu niên vừa thành niên không bao lâu đang vững vàng đứng đấy.
Trên người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng giá rẻ. Trang phục toàn thân trên dưới cộng lại phỏng chừng không vượt qua một trăm đồng tiền.
Đây là bộ dáng nghèo kiết hủ lậu mà hoàng mao luôn chướng mắt.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu liền nhìn vào đôi mắt của thiếu niên, hoàng mao theo bản năng rùng mình một cái.
Tóc mái của thiếu niên hơi dài, bị mưa phùn trên bầu trời tẩm ướt nhẹp, dính ở trên mí mắt.
Dưới tóc đen, là một đôi… đôi mắt khiến người không cách nào hình dung.
Đen như mực, mang theo loại cảm giác điên cuồng không muốn sống.
Hoàng mao sửng sốt một chút, lúc này mới vẫy lui cái loại cảm giác dị dạng này.
Hắn nổi giận đùng đùng xuống xe, chửi ầm lên: “Muốn chết có phải hay không? Nhìn không thấy trên đường có xe à, không muốn sống nữa hả!”
Đi đến trước xe, hoàng mao đang tức giận lại ngẩn ra.
Hắn cúi đầu nhìn xem người thiếu niên đứng trước đầu xe, đầu gối của thiếu niên gần như dán sát vào đèn trước của xe thể thao.
Khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy xe xông tới thế mà người này đều không lui nửa bước.
Thiếu niên cứ như thế mà giang hai cánh tay chặn trước đầu xe, bảo hộ con chó nhỏ đang nằm liệt trên mặt đất ở phía sau mình.
Trong chớp mắt, cái loại cảm giác sởn tóc gáy này lại lầm nữa ào lên.
Hoàng mao còn không kịp mở miệng nói tiếp. Lục Nhiên đã chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn, ngữ khí âm trầm hỏi: “Chính là mày đυ.ng trúng chó của tao?”
Hoàng mao theo bản năng lùi về sau một bước.