Chương 6

Tiếng đánh vang dội kết thúc, một trận tĩnh mịch lan tràn khắp phòng.

Mẹ Thẩm lùi người về phía sau, khϊếp sợ mà nhìn Lục Nhiên, đôi môi tinh xảo được tô son tỉ mỉ lúc này há to không hề ưu nhã, tiếng thét chói tai lại nghẹn ở trong họng.

Thẩm Tinh Nhiễm còn bị Lúc Nhiên gắt gao kéo tóc.

Hắn còn có chút không phản ứng lại, trên mặt ngụy trang ra ôn hòa đã cứng đờ, cả người đang trong trạng thái dại ra, hai bên gương mặt nhanh chóng sưng to lên, còn kèm theo vài vệt đỏ do móng tay cào ra.

Có thể so chính hắn cào còn chân thật hơn nhiều.

“Ngốc bức, ai là anh mày, đừng loạn lôi kéo quan hệ.”

Lục Nhiên không có buông tay ra.

Cậu kéo tóc Thẩm Tinh Nhiễm, cười nhạo nói: “Chó của tao không cắn người, nhưng mày sẽ cắn! Nước bẩn hất lên trên người tao, không đánh mày hai bàn tay thì sao mà đủ hả?”

“A!” Tiếng kêu muộn màng của mẹ Thẩm rốt cuộc vang lên: “Con, con, con!”

“Con cái gì mà con, đôi mắt không tốt liền đi khoa mắt khám!”

Lục Nhiên phỉ nhổ, bỏ lại hai mẹ con đứng tại chỗ còn trợn mắt há hốc mồm, cậu xoay người nhanh chóng chạy ra Thẩm gia.

Ra biệt thự, Lục Nhiên cũng không có dừng lại. Cậu nhìn biển báo giao thông xung quanh, điều động ký ức trong đầu của chính mình, nhanh chóng đi đến một hướng.

Đại Hoàng ở cùng cậu chín năm. Thời điểm cậu mười tuổi vóc dáng cũng nhỏ, ở cô nhi viện thường xuyên bị khi dễ.

Bài tập còn bị bạn cùng lớp xé, lại không dám báo cáo giáo viên, sợ giáo viên trách phạt dì trực ban của ngày hôm đó.

Dưới thế khó xử, chờ sau khi tắt đèn cậu đành phải cầm đèn pin, co ro trong một góc tường ở cô nhi viện, vừa khóc vừa liều mạng dán lại trang giấy bị xé nát.

Buổi tối ngày đó thật lạnh, gió bắc thổi mạnh. Vụn giấy trên tay không ngừng bị thổi bay, Lục Nhiên nhỏ chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, một chút tìm kiếm.

Chính là vào lúc ban đêm, Lục Nhiên gặp được Đại Hoàng khi chỉ là một con cún nhỏ.

Cún nhỏ vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ gương mặt cậu.

Trong nháy mắt, xúc cảm ấm áp chữa khỏi tất cả cô đơn và ấm ức.

Từ đó về sau, Lục Nhiên thường xuyên trộm tiết kiệm đồ ăn của mình lấy cho Đại Hoàng ăn. Đại Hoàng cũng cầm cự qua cái mùa đông rét lạnh kia.

Lục Nhiên nhỏ trộm có được phần đầu tiên cũng là duy nhất một phần thân tình.

Đời trước lẫn hiện tại đều giống nhau.

Thời điểm Lục Nhiên về nhà thì Đại Hoàng đã bị quăng ra ngoài.

Ngay từ đầu, Lục Nhiên cho rằng người nhà họ Thẩm chỉ là đuổi Đại Hoàng ra mà thôi. Cậu tưởng nhân lúc buổi tối trộm chuồn ra đi tìm cẩu, lại dàn xếp cho Đại Hoàng ở địa phương khác.

Nhưng là chờ Lục Nhiên chịu đựng mẹ Thẩm chỉ trích xong, lại chỉ có thể nhìn thấy thi thể của Đại Hoàng nằm dài trên đường cái.

Là bị tai nạn xe cộ nghiền áp.

Đoạn đường xảy ra chuyện quá hẻo lánh, theo dõi không được đầy đủ. Vẫn là có người qua đường hảo tâm nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lục Nhiên nên cung cấp video tự mình quay chụp.

Trong video, một chiếc xe thể thao màu đỏ sang quý, trước tiên nó gia tốc khiến Đại Hoàng đang tránh ở ven đường té ngã. Rồi sau đó cũng không có rời đi, mà là lặp lại đuổi theo Đại Hoàng khiến nó giẫy giụa chạy trốn rồi lại nghiền áp ba lần.

Nhìn thấy giá xe thể thao xe kia, Lục Nhiên liền biết chính mình không có năng lực lấy lại công đạo cho Đại Hoàng.

Người nhà họ Thẩm có lẽ có thể, nhưng là Lục Nhiên không dám nói. Đến tận đây, sợi chỉ sinh mệnh ấm áp của Lục Nhiên cũng đã biến mất.

Chờ đến Lục Nhiên đã hoàn toàn đè chuyện này vào trong đáy lòng. Có một lần, ở trong tụ hội của anh hai Thẩm Tinh Trác, cậu gặp được chiếc xe thể thao màu đỏ kia.

Chủ xe đang trò chuyện vui vẻ với Thẩm Tinh Trác. Lục Nhiên cho rằng hai người đều là con nhà giàu, quen biết chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Ai ngờ, khi chủ xe đi ngang qua bên người cậu, hắn dừng chân.

Nghiêng người cười hỏi Lục Nhiên: “Con chó của cậu có ổn không?”

Trong nháy mắt kia, Lục Nhiên như trụy hầm băng.

Cậu cứng đờ mà quay đầu nhìn về phía Thẩm Trục, nhìn về phía mọi người nhà họ Thẩm.

Cho đến một khắc ấy, Lục Nhiên mới biết được. Đại Hoàng gặp tai nạn xe cộ, hoàn toàn là do người nhà họ Thẩm bày bố.

Mục đích chỉ là vì cho cậu một cái ra oai phủ đầu.

Buồn cười, là cậu ngây ngốc tin tưởng cái đám gọi là thân nhân này, hoàn toàn không có nghĩ tới.