Chương 33
“Xuân Tiêu, ngươi dù muốn chạy trốn cũng phải định trước phương hướng, vội vội vàng vàng như thế là muốn đi đâu?” Thanh âm Hành Cửu lộ ra chế giễu. Người này! Thật sự là tán tiên sao? Sao lại có tiên nhân không có nhân phẩm giống như hắn, đến bây giờ còn muốn chế giễu!
“Hành Cửu!” Ta hướng về phía hắn cười u ám, răng trắng chói lọi, thấy thân thể của hắn lùi lại, ta mới hài lòng thu lại nụ cười, nói: “Hành Cửu! Ngươi cũng đừng quên! Chúng ta bây giờ là một! Nếu Hàn vương gia phát hiện ta là giả cho ta một đao, ngươi cũng không chạy được!”
Hành Cửu nhún vai một cái, thờ ơ như không nói: “Nếu thế thì chạy đi, cả ngày nhìn ngực trần của những cô nương trong lâu, con mắt của ta cũng mệt mỏi. Đổi môi trường cũng tốt. . .”
Oa mẹ nó! Người này thì ra cũng là con sói, còn là thâm tàng bất lộ! Nhíu mày, ta nói:
“Hành Cửu! Chẳng lẽ thời điểm ta tắm, ngươi cũng nhìn lén đi?”
“Làm sao có thể nói là nhìn lén, ngươi mỗi lần tắm đều không bỏ vòng tay, đây chẳng phải là bắt ép ta xem sao? Huống chi ta nhìn thân thể Xuân Tiêu, cũng không phải ngươi, ngươi so đo cái gì?”
Nha ngươi thật vô liêm sỉ! Là thân thể Xuân Tiêu không có sai, nhưng mấu chốt là hiện tại lão tử đang dùng!
Ta tức giận cầm thứ bên cạnh ném lên người hắn, thế nhưng hắn lại nhanh chóng rúc vào trong vòng tay! Cuối cùng còn đáp lại một câu vọng bên tai ta, hắn nói “Xuân Tiêu, hôm nay sẽ có mưa to, bây giờ không nên đi xa, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi a!”
Cũng không biết trong miệng người này mấy câu là thật! Ta đang định kêu hắn ra ngoài gặng hỏi thì liền nghe thấy một thanh âm trầm thấp mang theo oai phong nói:
“Xuân Tiêu cô nương, ngươi hoan nghênh bổn quan như vậy sao?”
Ta cả kinh ngẩng đầu lên, nương a! Giờ phút này nam nhân đứng ở cửa bị ta ném cái yếm lên trên đầu, không phải Hoàng đại nhân thì ai? ! Nghe lời nói vừa rồi của hắn, hẳn là không nhìn thấy Hành Cửu. Nhưng là cách lão tử! Cái yếm rơi trên đầu hắn ta giải thích thế nào?
Ta đang định mở miệng nói là hiểu lầm, chỉ thấy Hoàng đại nhân gỡ thứ trên đầu xuống, vừa nhìn thấy là cái yếm, cả vẻ mặt cũng mau kích động. Hắn nói:
“Thì ra Xuân Tiêu cô nương cự tuyệt lời cầu hôn của Hàn vương gia cùng Ngôn đại nhân, là bởi vì bổn quan.” Thân thể không tự chủ run lên, lại nghe hắn nói:
“Cô nương ánh mắt thật là tốt, nhớ năm đó khi ta còn trẻ cũng là mỹ nam nổi danh kinh thành, nữ tử ái mộ ta xếp từ thành đông đến thành tây.”
Hắn vuốt râu, tựa hồ cả người đã đắm chìm trong suy nghĩ năm đó. Rồi sau đó hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng tiếc nuối nhìn ta một cái. Nói “Chẳng qua là, bổn quan cuối cùng muốn cô phụ ý tốt của cô nương.”
Hắn lắc đầu một cái, lại nói: “Bổn quan đã sớm nói cô nương, cô nương không phải là loại ta thích.” Giờ phút này, ta không có trứng cũng có thể xác định!
Trong mắt hàm chứa lệ nóng. Ta nói: “Bất quá chính là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình sao, Xuân Tiêu hiểu, hiểu.”
Hoàng đại nhân lại vuốt râu, nói: “Xuân Tiêu cô nương, mặc dù bổn quan không thể tiếp nhận tâm ý của ngươi, nhưng là, nhìn ngươi mối tình thắm thiết như thế, bây giờ khiến cho bổn quan cảm động không dứt, sau nay ngươi có gì khó khăn hãy tìm đến bổn quan, bổn quan nhất định ra tay giúp!”
Hắn nói hào hùng, ta tự nhiên cũng hào sảng đáp, “Tạ đại nhân!”
Được rồi, tự mình đa tình liền tự mình đa tình, rùng mình liền rùng mình đi. Bỗng dưng có được cam kết có lợi như thế, ta chính là rùng mình muốn ói cũng phải nuốt xuống!
Từ đó, ta rút ra kết luận, cổ đại nam nhân, hầu hết đều thích tự mình đa tình.
Thu lại tâm trạng, ta nói “Hoàng đại nhân hôm nay tới, là vì. . . .?” Hắn cất bước bước vào trong phòng, ta mới phát hiện phía sau hắn có một nữ tử ăn mặc như thư đồng, quả nhiên là mi thanh mục tú điềm đạm đáng yêu.
Hoàng đại nhân vừa đi vừa móc ra một xấp dầy ngân phiếu trong ngực nói với ta “Xuân Tiêu cô nương, Thanh Liên cũng muốn nhờ ngươi!”
Ta sửng sốt, tiếp theo mừng như điên! Hoàng đại nhân a Hoàng đại nhân, ngươi thật đúng là người tốt nhất thiên hạ a! Biết ta muốn thu dọn đồ đạc chạy trốn, cho nên liền trơ mắt nhìn tới đây đưa bạc cho ta, ngươi thật là quá đáng yêu!
Nhíu mày, ta nói “Đại nhân khách khí, chuyện của đại nhân chính là chuyện của ta.” vừa nói vừa nhận lấy ngân phiếu. Chợt nhớ tới một vấn đề.
Ta nói “Đại nhân, thế còn Nhã Yên?”
“Nhã Yên là nữ tử thông tình đạt lý, cô nương nhìn cần dẫn Thanh Liên đến cho nàng nhìn, nàng sẽ tự hiểu. Về sau có Thanh Liên làm bạn, Nhã Yên cũng sẽ không cô đơn.”
Không hổ là lão nhân mấy chục năm chốn quan trường, nói lời xấu hổ mặt không đỏ khí không suyễn. Cũng là, Nhã Yên a, thời điểm ngươi quyết định làm nhị nãi, nên đoán được sau này tự nhiên sẽ có tam nãi, tứ nãi. Nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp như hoa xuân có quá nhiều không nhìn hết. Hái bông thứ nhất, dĩ nhiên sẽ muốn hái bông thứ hai, mình đã chọn đường là phải đi hết. Tâm ta sao lại không có nguyên tắc như vậy, chẳng lẽ đúng như Hành Cửu nói, ta đang từ từ biến thành một nữ nhân?
Không không không, làm sao có thể! Lão tử ta chính là đối với nữ nhân tương đối thương tiếc thôi.
Đợi sau khi Hoàng đại nhân đi, ta gọi Nhã Ca vào, để nàng dẫn Thanh Liên đi trình diện Nhã Yên, rồi sau đó an bài nàng ở cạnh phòng Nhã Yên.
Suy nghĩ một chút, ta quyết định thi hành kế hoạch chạy trốn. Những thứ kia báo thù hay âm mưu quỷ kế, thật sự là ta chơi không nổi. Ta nếu tiếp tục làm Xuân Tiêu, đoán chừng ngay cả chết thế nào cũng không biết. Chẳng qua là tiếc dịch dung thuật của Lục thị lang, ta chỉ mới học bốn năm phần, bất quá lừa gạt người bình thường là đủ rồi.
Vốn là dự định mang theo bọc quần áo, nhưng là thế không phải quá lộ liễu sao! Vẫn là chỉ lấy ngân phiếu mang theo. Vì vậy ta đem toàn bộ ngân phiếu đặt ở bên hông. Cuối cùng để lại hai tờ một ngàn lượng đặt lên bàn cho Nhã Ca. Coi như là quà chia tay đi!
Như bình thường nói với Ngô mụ mụ một tiếng, ta liền ra khỏi Phù Dung các, sau khi tiêu sái lượn quanh vài con đường chứng minh không có ai theo dõi, ta liền đi tới cửa thành. Lúc đầu ra khỏi thành đầu ta vẫn cúi thấp, tận lực không để cho những nam nhân kia thấy mặt của ta, rất dễ dàng liền ra thành.
Bên ngoài thành vẫn có người đi đường, có nhà trọ, cầu nhỏ, ruộng lúa. Gió lặng mây thưa. Bầu trời màu mực lam. Tâm tình ta từ từ buông lỏng. Trời đất bao la, sau này bốn biển đều có thể là nhà.
Thời điểm đang chuẩn bị la hét “Tự do vạn tuế”, bầu trời đột nhiên mưa, mưa rơi càng ngày càng nặng hạt. Hãm cha, Hành Cửu đúng là miệng quạ đen! Mắt thấy thấp thoáng phía trước có ngôi đình, ta lập tức chạy tới muốn ở bên trong tránh mưa, kết quả lúc đến mới phát hiện bên trong đã có người.
Một đại hán vạm vỡ toàn thân hắc y, còn có một người mặc áo gấm, buộc tóc bằng mũ ngọc. Hắn quay lưng về phía ta nhìn mưa. Lúc ta mới vừa vào, đại hán kia toàn thân nâng cao cảnh giác, ánh mắt bén nhọn nhìn ta. Tựa hồ nhìn thấy ta bộ dáng liễu yếu đào tơ mà không thấy nguy hiểm, hướng ta làm động tác “xuỵt” cũng không nhìn lại ta, ước chừng là sợ ta ầm ĩ làm mất yên tĩnh của nam tử áo gấm. Xem ra, nam tử áo gấm là chủ, mà đại hán là người hầu của hắn.
Ta cũng không nghĩ nhiều nữa, toàn thân quần áo đều ướt đẫm. Chỉ không biết ngân phiếu đặt ở bên trong có ướt không, nếu là ướt thì nguy rồi! Đây chính là toàn bộ gia sản cùng tính mạng ta a! Muốn cởϊ qυầи áo đem ngân phiếu móc ra, nhưng ta bây giờ là nữ nhân, nơi này lại có hai người đàn ông, thật sự là. . .quá bất nhã.
Đang lúc ta do dự, nam tử áo gấm lẳng lặng xem mưa đột nhiên quay đầu lại. Nhìn ánh mắt hắn, ta liền bối rối! Người này không phải là Dạ lang quân thì là ai? ! Dạ lang quân a Dạ lang quân, chẳng lẽ ngươi đã nhận ra ta mượn danh nghĩa của Hành Cửu để gạt ngươi, lại biết hôm nay ta chạy trốn, cho nên đã sớm mai phục ở nơi này chờ ta, chuẩn bị đuổi theo ta vạn dặm cướp gϊếŧ?
Ta đang định nghĩ thế nào lừa gạt hắn. Không nghĩ tới câu nói đầu tiên hắn mở miệng khiến ta sét đánh bên tai. Hắn nói “Thật là nữ nhân xinh đẹp, ta đây là gặp phải yêu tinh sao?”
Hình ảnh trước mắt giống như đã từng gặp qua, đợi sau khi phản ứng kịp, mặt ta chỉ có thể trơ ra. Hãm cha, không phải là tái hiện lại cảnh tượng Xuân Tiêu cùng Ngôn Chi Thanh lần đầu gặp gỡ sao?
Hảo cho Dạ lang quân ngươi, ngươi thật là ngoan độc! Ngươi đây là cố ý ghê tởm chết ta a!
Cách lão tử, tiến cũng là một đao, lui cũng là một đao, lão tử ta không thèm đếm xỉa! Đem tóc ướt đẫm vung ra đằng sau, liếc hắn một cái. Ta nói “Ngươi là cố ý ở chỗ này chờ ta?”
Dạ lang quân ngẩn ra, khóe môi hơi mỉm cười nói “Thú vị thú vị, cô nương thật đúng là diệu nhân.” Diệu! Diệu cái đầu ngươi!
Ta nói “Ngươi nghĩ như thế nào?” Hắn sửng sốt, rồi sau đó nói “Trầm Lạc cùng cô nương lần đầu gặp mặt, lại như thế nào đối với cô nương như thế nào? Trong này, sợ là có hiểu lầm đi?”
Thẩm Lạc, ngươi không phải gọi là Dạ Sinh sao? Đổi tên? Còn có hắn vì sao giống như chưa từng gặp ta? Giả bộ! Dạ lang quân nhất định đang giả bộ, nhưng mà không thể phủ nhận, dáng vẻ hắn giờ phút này cùng hiệp khách dạ hành ban đêm hoàn toàn bất đồng, toàn thân lộ ra một cỗ khí thanh quý!
Khuôn mặt này, nhưng vẫn là gương mặt đó, không đúng, sắc mặt bây giờ so với buổi tối tái nhợt hơn rất nhiều, hai bên má còn có đỏ ửng không bình thường, ta nếu không biết hắn, nhất định còn cho rằng hắn là tiểu tử nhà quan được cưng chiều từ nhỏ đây!
Bất quá Dạ lang quân a, một mình ngươi tới chặn ta là được rồi, lại mang theo một đại hán vạm vỡ tới trợ trận, ngươi thật sự là quá đề cao ta! Không nhịn được nhìn hắn, ta nói “Ngươi muốn như thế nào cứ việc nói thẳng, cần gì phải vòng vo?”
Dạ lang quân nghe vậy, híp mắt, đột nhiên cười một tiếng nói “Cô nương có bằng lòng theo ta vào cung hay không?”
“Vào cung? Vào cung gì?”
Chẳng lẽ là tổ chức giang hồ, ví dụ như Hoa cung? Đại hán vẫn không lên tiếng trợn mắt nhìn ta một cái nói “Lớn mật! Thiên hạ này tự nhiên chỉ có một cung, chính là hoàng cung!”
Hoàng cung? !
Dạ lang quân mời ta đến hoàng cung? Hãm cha! Ngươi nghĩ ngươi là hoàng đế a! Ta đang định nói, chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc “Đoàn Tu mau tới đây! Bên này có đình!”
Sau đó chỉ thấy hai bóng dáng một trắng một xanh chạy vào như bay, chính là Đoàn tu cùng Lục thị lang. Hai người tiến vào trong đình không tới hai giây, đột nhiên giống như bất động, rồi sau đó. . .Rồi sau đó cùng hướng Dạ lang quân quỳ xuống! Cùng nói “Thần tham kiến hoàng thượng!”
Nhịp tim chợt dừng lại, chẳng lẽ Dạ lang quân thật sự là hoàng đế? Ta cư nhiên coi hoàng đế như khỉ đùa giỡn? ? Ta chỉ thấy có đồ vật gì đó soàn soạt rơi xuống. Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm thiếu nhi của Lục thị lang béo mật. “Di! Xuân Tiêu cô nương, sao ngân phiếu lại ở dưới ngươi!”