"Ngự Cảnh tiên sinh.. tiểu thư đây là.."
Thư ký nói toàn bộ mọi chuyện ra, chỉ thấy hai cái lông mày trên mặt Ngự Cảnh Thừa Vận càng ngày càng dựng lên, ở giữa cũng bị nhăn thành hình chữ "Xuyên".
"Được rồi, cậu ra ngoài trước đi." Ông xoa nhẹ cái trán, quả nhiên, bây giờ ông không biết cháu gái mình đang suy nghĩ cái gì.
Ban đêm, cô mang theo một thân mệt mỏi trở về nhà.
Đi tới nhà ăn.
Một chiếc bàn ăn hình chữ nhật mang khí chất cung đình được trải khăn trải bàn sang trọng như mọi khi, ánh đèn màu vàng từ ngọn đèn phía trên chiếu xuống hai con dao trên bàn ăn.
Chỉ một lúc sau, từng món ăn lần lượt được mang ra để trên bàn, đều là các món đầu bếp vừa mới nấu xong.
Ngự Cảnh Nhạc biết ông nội đã về, trong lòng bất an đi tới nhà ăn dùng cơm.
Mỗi ngày cũng chỉ có lúc này mới thấy được ông nội..
Cô lén lút vào chỗ, sau đó ngồi xuống, cầm dao nĩa trong tay, yên lặng không nói lời nào, cô bắt đầu cắt rời miếng bò bít-tết, sau đó một miếng lại một miếng ăn vào.
"Nha đầu, hôm nay cháu im lặng thật đấy."
Ngự Cảnh Thừa Vận cười nhìn cháu gái, ngẩng đầu nhìn cô đang ngồi ngay ngắn..
Ngự Cảnh Nhạc đột nhiên nghe thấy tiếng ông nội liền sợ tới mức run lên, một miếng thịt vừa mới ăn chưa kịp nhai lúc này đã muốn mắc nghẹn tại cổ họng. Cô bụm chặt phần xương quai xanh của mình, sắc mặt tức khắc chuyển thành màu đỏ tía. Ngự Cảnh Thừa Vận đột nhiên bị dọa sợ, lập tức đứng dậy, mấy người hầu xung quanh cũng vội vàng lao tới, sau nhiều lần vỗ đi vỗ lại, cuối cùng cũng không có chuyện gì.
"Ông.. Ông nội" Ngự Cảnh Nhạc mở to đôi mắt tội nghiệp nhìn ông nội, cẩn thận gọi nhẹ một tiếng.
"A.. Cháu, bộ dáng giống hệt như cha cháu, ăn một bữa cơm mà cũng nghẹn thành như vậy!" Ông nói với giọng điệu không biết phải làm sao, nhưng mà, thanh âm đột nhiên biến chuyển, nhìn về phía Ngự Cảnh Nhạc một chút tức giận cũng không có, nghiêm khắc nói: "Còn nữa.. Trong mắt cháu còn có người ông nội này sao?"
"Có có! Sao lại không có chứ!" Ngự Cảnh Nhạc đột nhiên chạy chân chó tới bên người ông a dua nịnh nọt, ngồi xổm xuống vẻ mặt vô tội nhìn về phía ông nội.
"Hừ, nếu có thì cháu đã không làm theo ý mình như vậy rồi!"
Cô đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh nãy giờ.
"Ông nội, cháu thật sự không thích Thiên Sóc Nhất! Tại sao ông cứ nhất định phải làm như vậy?"
Cuối cùng vẫn nói đến vấn đề nhạy cảm này, Ngự Cảnh Nhạc đứng lên, nhìn về phía ông nội đang ngồi trên chiếc ghế sang trọng với vẻ mặt khó hiểu.
"Sóc Nhất-đứa nhỏ kia là một đứa trẻ tốt, ông tin tưởng hai đứa nếu ở cùng nhau nhất định sẽ hạnh phúc." Ngự Cảnh Thừa Vận thấm thía nói.
"Ông không phải cháu, sao ông biết được, ông cảm thấy như vậy là tốt cho cháu nhưng ông có nghĩ tới cảm giác của cháu không, mọi chuyện của cháu ông không quan tâm cũng không phải chỉ một hai ngày, ông căn bản là không hiểu cháu.."
Quả nhiên, trong lòng đứa nhỏ này vẫn luôn suy nghĩ đến việc kia. Ngự Cảnh Thừa Vận tràn đầy sự áy náy và tự trách nhưng vẫn nói như trước: "Sóc Nhất là đứa nhỏ tốt, cháu muốn tùy hứng như thế nào ông đều không để mắt, nhưng chuyện này đã chắc chắn rồi, cháu đừng tưởng rằng ông không biết những việc cháu làm sau lưng ông." Nói xong ông đập mạnh tay xuống bàn.
Ngự Cảnh Nhạc đột nhiên run lên, cô bị dọa sợ rồi, ngay cả các hầu nữ xung quanh cũng đều bị dọa mà lui xuống, đây là việc nhà của chủ nhân bọn họ không nên biết nhiều thì tốt hơn.
"Uổng cho người khác còn gọi ông là tổng thống, cháu cảm thấy ông chính là một ông lão hồ đồ!"
"Cháu!"
"Cháu làm sao chứ? Cháu chính là không hiểu cái tên Thiên Sóc Nhất kia rốt cuộc đã cho ông cái gì mà ông nhất định gả cháu cho anh ta, còn nói cái gì mà phải xin lỗi về những việc đã qua, ông không nên làm như vậy.."
Lời còn chưa dứt thì cô đã nghe thấy ông nội nói: "Đính hôn, là đính hôn, nếu cháu không đến ở nhà nó, không chuyển trường đến trường Hoàng Gia, thì cùng lắm ông sẽ tìm một đứa nhỏ khác kết hôn với Thiên Sóc Nhất rồi nhận nó là cháu gái là được rồi."
"Rốt cuộc cháu là cháu của ông hay Thiên Sóc Nhất mới là cháu của ông vậy!" Ngự Cảnh Nhạc không thể nào giải thích được, xét về quyền lực và của cải thì nhà cô cũng không hề thua kém tập đoàn Thiên Đại một xíu nào, căn bản chưa nói tới lý do gả cô qua đó, nhưng mà cô biết ông nội nói được làm được, ông lại nói nếu như không lấy chồng thì sẽ xóa tên cô khỏi gia tộc ngay lập tức, tàn nhẫn như vậy, nhất định là Thiên Sóc Nhất cũng góp một phần "công lao" trong đó.
"Cháu gái ngoan.. Ông nội đều là vì tốt cho cháu.." Ông nghĩ nhân lúc còn sống, muốn tìm cho cháu gái một chỗ dựa tốt, "Chuyện tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.."
Ngự Cảnh Nhạc không nói nữa, đột nhiên quay về chỗ ngồi của mình, bắt đầu nhai đi nhai lại mạnh mẽ, coi miếng thịt kia giống như Thiên Sóc Nhất, chỉ có làm như thế, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.