Chương 8: Giao dịch

"Cốc cốc.."

"Mời vào." Một giọng nữ đáp lại.

Theo âm thanh cửa đã mở ra, là một ngươig đàn ông cao gầy, chỉ thấy anh ta đưa ra trước mặt cô một phong thơ và nói: "Là Thiên thiếu gia kêu tôi mang phong thơ này qua đây, xin hãy chuyển nó đến tổng thống."

Hai từ 'Tổng thống' là dùng cho Ngự Cảnh Thừa Vận.

Người phụ nữ nhìn anh ta một cái, sau đó gật đầu, đóng cửa lại, đi tới một cánh cửa bên trong, nhẹ nhàng gõ cửa hỏi: "Ngự Cảnh tiên sinh, thiếu gia Thiên Sóc Nhất của tập đoàn Thiên Đại gửi ngài một phong thơ."

"Ừm, đem vào đi!"

Giọng nói của ông rất mạnh mẽ và đầy uy lực, sau đó ông cầm lấy lá thư từ tay thư ký, đó là một tấm sơn mài màu đỏ, sau khi mở hai ba lớp phong thơ thì ông thấy một tấm card, mặt ngoài được phủ một lớp hoa hồng vàng, được khắc rõ ràng là dấu ấn độc đáo của đại học Hoàng Gia.

"Haha.. đứa nhỏ này thật là.." Ngự Cảnh Thừa Vận cười nhẹ.

Đại học Hoàng Gia là trường đại học tư thục nổi tiếng thế giới, có trụ sở chính tại Paris, Pháp. Trường đại học trong nước từng là một lâu đài, sau khi được cải tạo, nó không chỉ giữ nguyên phong cách văn hóa châu Âu mà còn tràn ngập hương thơm của lịch sử Trung Quốc. Ngôi trường bao gồm một khu vực rộng lớn, với hoa và cây trồng khắp nơi, những bông hoa hồng hiếm có ra từ hàng rào sắt vào mùa đông. Cơ sở vật chất của trường vô cùng hoàn chỉnh, các biện pháp an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.

"Cũng tốt." Ngự Cảnh Thừa Vận nhẹ giọng lẩm bẩm, với giọng điệu có chút u sầu và bất lực: "Nha đầu kia không cần ở lại Trọng Vũ nữa."

Đứa cháu gái yêu dấu của ông luôn ở một mình. Người ông lo lắng nhất chính là cô. Cả đời của Ngự Cảnh Thừa Vận muốn danh vọng thì có danh vọng, muốn tiền bạc thì có tiền bạc, muốn cái gì là có cái đó, chỉ có điều.. Ông quá xem nhẹ đứa cháu gái - Ngự Cảnh Nhạc này, sự quan tâm của ông dành cho cô là không đủ.

Khi cô còn nhỏ, bố mẹ cô ra đi, ông cũng bận rộn quá nên không có thời gian chăm sóc cô, như vậy cũng tốt*, ông hy vọng mọi việc mình làm là đúng, để Nhạc Nhi không phải cô đơn như vậy.

*[câu này chỉ việc Ngự Cảnh Nhạc sắp học ở trường Hoàng Gia]

Vì địa vị của Ngự Cảnh Nhạc quá cao, không có người nào dám tiếp xúc với cô, khi còn nhỏ cô cũng có vài người bạn chơi cùng, nhưng thật ra họ tiếp cận cô là vì lợi ích của gia đình, cứ như vậy nên cô cũng đã quen dần. Chỉ cần quen với một người là đủ. Thiên Sóc Nhất muốn cô chuyển từ Trọng Vũ đến Hoàng Gia, ông vẫn rất đồng ý, nếu như vậy thì ít nhất cô không đơn độc nữa.

Ngự Cảnh Thừa Vận gật đầu, gọi thư ký vào.

"Được rồi.. A Ngữ, chuyển cái này cho tiểu thư, cứ nói đây mà ý của tôi."

"Vâng, Ngự Cảnh tiên sinh."

"Cái gì! Lão gia nói như vậy thật sao?"

Một tòa nhà có sự kết hợp giữa sự lãng mạn và quý tộc, cánh cửa sắt chạm trổ rỗng tuếch cũng xen lẫn với một biệt thự phong cách Châu Âu mạnh mẽ, trong căn biệt thự vang lên một tiếng gầm giận dữ, cả căn biệt thự bất giác run lên.

"Sao ông có thể làm như vậy? Tôi không đồng ý! Bây giờ ông muốn tôi sống ở nhà anh ta? Lại muốn tôi chuyển đi sao? Trò đùa quốc tế gì vậy, tôi - Ngự Cảnh Nhạc là người nhu nhược như vậy sao? Họ muốn làm gì thì làm à? Quá ngây thơ rồi!" Một khuôn mặt thanh tú lập tức trở nên ảm đạm.

"Ngự Cảnh tiểu thư, đây là.. đây là ý của tổng thống.."

"Ý của ông, nhưng ý của ông không phải là ý của tôi? Sao hả?" Ngự Cảnh Nhạc không hài lòng nhìn người phụ nữ đảm đang trước mặt mình: "Về nói với lão gia, tôi! Không! Đi!"

"Cái này.." cầm phong thơ bị Viên Cảnh Nhạc vò nát trong tay, nhất thời không biết làm sao.

Sau khi nói xong, Ngự Cảnh Nhạc đẩy cửa phòng, đóng lại.

Đó là một cánh cổng bằng đồng với những bông hoa hồng được chạm khắc khắp lối đi. Lúc này, bên trong có một cô công chúa..

Ngự Cảnh Nhạc cẩn thận dán tai vào cửa, nghe động tĩnh bên ngoài, hình như người phụ nữ kia do dự một hồi mới rời đi, cuối cùng cũng đi rồi, thật tốt. Ngự Cảnh Nhạc thở ra, cô đã làm rất nhiều điều phi thường trong lễ đính hôn, bây giờ nghĩ lại, vẫn còn sốc, nhưng sau đó là sự thư giãn nhẹ nhàng của cảm giác sự do.