Chương 7: Hưởng ứng

"Không phải.. Không phải như thế!" Ngự Cảnh Nhạc lập tức giải thích. Cô cảm giác nếu bây giờ mà không giải thích thì không chừng nửa đời sau sẽ bị hủy hoại.

Thiên Sóc Nhất vừa tới mà đã làm ra cái trò quái gì vậy trời! Anh có biết làm như vậy sẽ gây ra bao nhiêu hậu quả hay không!

Trước mắt, các phóng viên đã đồng loạt chuyển hướng máy quay về phía cô. Nếu cô không phản ứng lại, rất có thể tin tức ngày mai sẽ là một vấn đề nan giải.

"Cháu gái tôi vẫn còn xấu hổ, mọi người đừng phiền lòng!"

Mọi người ngoái nhìn lại, thấy một cụ già chống gậy, tuy rằng tuổi già đã hằn trên khóe mắt nhưng năm tháng lão luyện vẫn không xóa nhòa được khí chất của ông, ông vẫn mang vẻ đẹp trai rắn rỏi của thời trai trẻ.

Tất cả mọi người đều nhận ra ông - người đứng đầu tập đoàn Dị Ngang: Ngự Cảnh Thừa Vận.

Tất cả mọi người lập tức di chuyển về phía người đó, những vệ sĩ bên cạnh Ngự Cảnh Thừa Vận lập tức áp dụng các biện pháp để giữ khoảng cách an toàn cho ông.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Ngự Cảnh Nhạc cũng sững sờ.. Ai có thể nói cho cô biết tại sao người không gặp cô gần một năm, tưởng rằng giờ phút này đã hoàn toàn biến mất, không ngờ giờ đây lại xuất hiện, lại còn xuất hiện ngay thời điểm mấu chốt như vậy.

"Ông nội.." Trong lòng ngổn ngang bao việc, ấy thế mà tức khắc chỉ lại chỉ biến thành hai chữ.

Đây là người ông trong lòng cô kính trọng nhất.. Tuy rằng ông nội vẫn hay la mắng, nhưng vẫn là người ông cô nhất mực kính trọng.

Trên đời này, cô chỉ có duy nhất người này là người thân.

Cha mẹ Ngự Cảnh Nhạc vốn qua đời sớm, nếu không có ông nội, cô căn bản không biết làm thế nào để chống đỡ trước cuộc đời này.

Nhưng vì cớ gì câu nói đầu tiên của ông nội lại là câu ấy.. Cái gì mà cô lại xấu hổ!

Đột nhiên, một cánh tay đặt ở phía trước cổ cô, Ngự Cảnh Nhạc giật mình, Thiên Sóc Nhất liền trìu mến tiến đến, cúi đầu từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô, như thể cưng chiều một bảo vật quý giá.

"Thứ lỗi cho tôi, như ông nội đã nói, Nhạc Nhi chỉ là đang xấu hổ." Thiên Sóc Nhất ôm lấy vai Ngự Cảnh Nhạc nói.

Ngự Cảnh Nhạc mơ hồ nghe thấy tiếng nói đau lòng của nhiều cô gái ngoài kia. Nhưng cô không muốn đính hôn với tên đại ác ma này chút nào! Tại sao ông nội vẫn đồng ý với anh nhiều như vậy? Tại sao cô lại bị giam trong bóng tối?

"Hôm nay chẳng những là sinh nhật của Thiên Sóc Nhất mà còn là lễ đính hôn của cháu gái Ngự Cảnh Nhạc của tôi." Lão gia kiên định nói.

Ngự Cảnh Nhạc biết thế nào hai người này cũng đã lên kế hoạch từ trước rồi.

Chỉ một lát sau, MC cũng tới.

Mang đến một cặp nhẫn có tên của cả hai người xỏ vào 2 sợi dây chuyền, nhất định là để cả hai mang chúng cho nhau.

"Chờ ba năm sau kết hôn, sau đó tháo nhẫn ra rồi đeo vào." Ngự Cảnh Thừa Vận nói.

Đó là một chiếc nhẫn vô cùng tinh xảo, Ngự Cảnh Nhạc có vô số bảo vật, thế nhưng lại không có nhiều phụ kiện. Nếu không có tên Thiên Sóc Nhất ở trên chiếc nhẫn, cô sẽ rất vui khi đeo nó lên cổ, thậm chí mang nó một thời gian dài cũng không chừng.

"Mời hai vị đeo vòng cổ cho đối phương, như tượng trưng cho tình yêu của hai người dành cho nhau" MC trịnh trọng nói.

Ngự Cảnh Nhạc nhìn vòng người xung quanh, không thiếu những người cô từng quen biết, cũng có cả những người chưa từng gặp mặt, chủ yếu là còn có ông nội. Nếu lần này ông chỉ đơn phương cử người tới gửi lời, cô nhất định sẽ làm ầm ĩ một phen, ít nhất cũng phải tìm một cơ hội trốn chạy ngay lập tức. Không ngờ rằng lão gia lại đột ngột đích thân đến tận đây. TruyenHD

Cô bối rối nhìn thoáng qua Ngự Cảnh Thừa Vận, sau đó chuyển hướng nhìn về người trước mặt.

Dáng người cao ráo, làn da trắng như ngọc không tì vết, bên tai trái đeo một chiếc khuyên kim cương, mái tóc đen hơi dài nhưng lại không hề ảnh hưởng đến anh. Ngược lại còn trông vô cùng hợp với anh. Ánh mắt thâm thúy mê người, chỉ là trong đôi mắt đó, cô không hiểu đang lóe lên thứ gì. Khóe môi mỏng, trước sau như một vẫn nở nụ cười khiến cô sợ hãi. Thật ra nếu chỉ nhìn dáng vẻ, Ngự Cảnh Nhạc dám nói Thiên Sóc Nhất mà nhận hạng nhì thì tuyệt đối không ai dám nhận hạng nhất.. Nghĩ đến sau này.. Phải sống cả đời với người trước mặt, cô cảm thấy bản thân như sắp chết..

Trong đầu cô hiện lên một hình ảnh..

Trên đầu Thiên Sóc Nhất mọc ra một cặp sừng quỷ dữ, cả đuôi cũng có. Anh cầm một cây lao đen, tà ác tìm mọi cách tra tấn cô..

Ôi! Không!

Cô chợt giật mình với chiếc vòng cổ trên tay, lập tức bối rối lùi lại.

Đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt không mấy tốt lành dừng lại trên người cô.

Ngự Cảnh Nhạc nhìn lại, nhận ra đó chính là ông nội.. Bộ dạng ông trông vô cùng tức giận. Phải biết rằng, nếu danh dự gia tộc bị tổn hại, cho dù là ai thì ông cũng sẽ nghiêm khắc giáo huấn, lại phải nói cô là cháu gái duy nhất của ông, càng không thể làm như vậy!

[Mình.. mình phải nhận nó!] Trong lòng Ngự Cảnh Nhạc đau nhói chấp nhận, sau đó duỗi bàn tay thu lại của cô ra, cầm lấy chiếc vòng cổ từ người MC, sau đó cô nhắm mắt lại, kiễng chân đến gần Thiên Sóc Nhất, hai tay ôm lấy cổ anh. Cô không nghĩ rằng khi nhìn từ xa, hai người như đôi tình nhân đang âu yếm, một hình ảnh rất đẹp.

Cô chỉ cảm thấy khoảng cách với anh đang rất gần, ngay cả tiếng thở của đối phương cũng có thể nghe được rất rõ ràng. Thật vất vả để kết thúc, thế nhưng khi cô định lùi xa hơn một chút, liền bị một lực kéo eo cô lại!

Là Thiên Sóc Nhất! Anh lại ức hϊếp cô!

Khi Thiên Sóc Nhất đến gần sát cô, Ngự Cảnh Nhạc chỉ cảm thấy bên tai khô nóng. Anh càng tiến càng gần hơn, làm cô như đang chịu đựng khổ hình, tim bắt đầu loạn nhịp.

"Ngoan nào, Nhạc Nhi.. Anh sẽ đeo vòng cổ cho em.."

Ngự Cảnh Nhạc đột nhiên cảm thấy lạnh nơi l*иg ngực, cái lạnh từ đồ vật cũng đã dán lên người.

Sau khi đã xác nhận đã cài khóa xong, Thiên Sóc Nhất nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, lúc này mới xem như kết thúc.

Kết thúc sao? Kết thúc sao? Tại sao cái cảm giác này còn khủng bố hơn việc kết hôn gắp bội phần! Không! Cảm giác như đây là một cuộc tái hôn chứ không phải đính hôn! Ngự Cảnh Nhạc quả thực khóc không ra nước mắt.

MC nhìn từ nhà trai, lại nhìn sang nhà gái, luôn cảm thấy cô gái bị thúc ép, nhưng.. Bản thân cũng không thể can thiệp nhiều như vậy được, đây lại là một cặp vợ chồng trẻ.. ồ không! Đó là chuyện của hai người sắp thành một đôi vợ chồng son, MC xen vào chuyện đó làm gì.. Hơn nữa đây lại là một gia tộc quyền thế, nhất định không thể đυ.ng vào..

"Đây là tín vật kết hôn anh cho em, anh muốn cưới em, yêu em, che chở em. Cho dù bần cùng hay giàu có, hoàn cảnh tốt hay xấu, bệnh tật hay khỏe mạnh, anh sẽ là một người chồng trung thực."

Ngay lúc MC đang định lên tiếng, bỗng trừng lớn đôi mắt nhìn về phía người vừa cất lời bên nhà trai.. Anh.. Anh.. Anh đang nói lời thề kết hôn!

Sợ rằng anh sẽ nói nhiều hơn, MC lập tức lên tiếng: "Lễ đính hôn của hai người đã thành công, hy vọng cả hai sẽ nghe theo sự hướng dẫn của Chúa, ở bên nhau, tiếp tục cùng nhau hạnh phúc.." Như vậy xem như đã kết thúc, MC lau mồ hôi trên trán, cảm thán quả thật không dễ dàng.

"Những gì chúng ta thấy ngay bây giờ là con gái của người thừa kế tiếp theo của tập đoàn hàng đầu thế giới" Dị Ngang ".. Ngự Cảnh tiểu thư, cùng người thừa kế của tập đoàn" Thiên Đại ".. thiếu gia Thiên Sóc Nhất và hôm nay là tiệc đính hôn của họ. Sự kiện kinh thiên động địa này và mối quan hệ giữa họ liệu có kéo dài được không? Mời các bạn chú ý theo dõi phóng viên chúng tôi.." Chỉ thấy màn hình đã thay đổi, cảnh cuối cùng là Ngự Cảnh Nhạc vung chiếc ghế bên cạnh hướng tới phía người phóng viên.

Ngự Cảnh Nhạc nhìn về đám phóng viên phía đằng kia. Bây giờ ông nội đã rời đi, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn. Ví dụ giống như thế này, cô xé chiếc váy dài, kéo nó tới độ dài thích hợp, sau đó vứt lại giày cao gót, chuẩn bị tư thế lao xuống, rồi chạy khỏi sảnh tiệc mà không cần nhìn lại!

Phía sau, một đám người mặc vest đen bắt đầu truy đuổi.

Ngự Cảnh Nhạc đã định sẵn trong lòng, bộ dạng bây giờ của cô nhất định sẽ bị phát tán ra ngoài, nếu như vậy nhất định sẽ rất mất mặt, đột nhiên muốn từ bỏ thân phận này một thời gian.

Toàn bộ hội trường tức khắc trở thành một đống hỗn độn. Nam chính của bữa tiệc - Thiên Sóc Nhất ấy thế mà vẫn thản nhiên tự đắc uống champagne, khóe môi vẫn giữ nụ cười tự tin mê người.

"Tư Tề, vai diễn này càng ngày càng hay!" Một ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng trên bàn pha lê, đốt ngón tay cân đối, trên ngón út bàn tay trái lại đeo một chiếc nhẫn tinh tế. Anh nheo mắt, vô cùng thích thú, như thể một dòng suối nhỏ chảy qua tim, từ từ sáng tác một bản nhạc nhỏ đầy xúc động.

Khuôn mặt góc cạnh, hai hàng lông mày rậm và đen đan vào nhau, sống mũi cao rất cứng nhắc, vẻ mặt lơ đễnh nói: "Thần Mục, cậu cảm thấy thế nào?"

"Ừ!" Trong phút chốc, Vũ Thần Mục mở mắt, đó là một đôi con ngươi màu hổ phách, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, mang theo nụ cười ôn hòa điềm đạm.