Có điều, tất nhiên cô không thể mặc quần áo của nam sinh đi tới đi lui.
Tô Kỳ nhanh chóng lau sạch cơ thể từ trên xuống dưới, cố gắng lau khô vết nước, nếu không lau khô được thì cô cũng mặc kệ, mang theo một thân chật vật như vậy bước vào lớp. Cô xếp gọn quần áo của nam sinh kia lại, cô cũng không biết đó là ai, ở trong lớp cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy nam sinh đó.
"Quả nhiên Thiên Sóc Nhất điện hạ xuống tay không hề nhẹ?"
Lại bắt đầu vang lên tiếng châm chọc mỉa mai, cô không rõ vì cái gì mà ba nữ sinh này luôn như vậy, lúc nào cũng nhằm vào cô.
Người cầm đầu là một cô gái có dáng người cao gầy, lớn lên cũng thật xinh đẹp, hai cô gái bên cạnh cũng thuộc loại con nhà giàu, Tô Kỳ có chút phiền muộn, những cô gái như cô bây giờ mà học ở trường Hoàng Gia này thì ít nhiều cũng có chút buồn cười.
Rất nhanh đã đến ba giờ chiều, buổi học đã kết thúc.
Tô Kỳ kéo theo thân thể mệt mỏi ra cổng trường, cũng may cô đã học karate 3 năm, cơ thể cũng không dễ bị khí lạnh xâm nhập, nên cũng không dễ dàng bị cảm.
Bỗng nhiên, di động nhận được tin nhắn, từ khi rời khỏi nhà, điện thoại di động và số điện thoại trong đây đều do Hàn Vi Y đưa cho cô, chắc là tin nhắn do cô ấy gửi đến.
- Lát nữa sẽ có tài xế đến đón em.
Đơn giản dễ hiểu, đó chính là tác phong của Hàn Vi Y, ngay cả tên cũng không có.
Trong lòng Tô Kỳ thở dài một hơi, tiếp tục bước đi, cô chợt nhớ tới cái gì đó, vô tình kêu lên một tiếng "A", mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh mà nhìn cô.
"Trời ạ, sao ở Hoàng Gia lại có nữ sinh xấu xí như vậy?"
"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, chắc là có thành tích tốt đó."
"Nhưng mà người không có xuất thân tốt như cô ấy, thật sự có thể được Hoàng Gia nhận vào sao?"
Tô Kỳ phớt lờ lời bàn tán xung quanh, lấy di động ra, nếu Hàn Vi Y nói đúng, theo tốc độ nhắn tin của cô ấy thì lúc này tài xế cũng sắp tới cổng trường rồi, vậy thì cô còn giả bộ gì nữa, chỉ cần là người giàu có, họ tuỳ tiện kiểm tra thì sẽ biết đó là xe của nhà nào, sau đó lại tìm hiểu rõ ràng nguồn gốc thì cô sẽ bị phơi bày trước ánh sáng.
Nghĩ đến đây, cô cúi đầu càng thấp, nhanh chóng chạy ra khỏi cổng trường.
Chờ cô tránh thoát kiếp nạn này, sau đó cô sẽ gửi lời xin lỗi đến chú tài xế.
Vừa ra khỏi cổng trường, cô liên tục nhìn phải nhìn trái, cách đó không xa có một chiếc Bentley màu đen đang đậu, sắc mặt cô tối sầm lại, sau đó cô nhanh chóng chạy sang chỗ khác, giống như người vừa mới dùng chất kí©h thí©ɧ vậy.
Không ngờ, do chạy quá vội, những người phía trước lần lượt bị cô giang tay tách ra, nhưng.. Khi cô sắp thoát khỏi đám đông, cô lại cảm thấy mình không thể chạy nổi nữa, chờ đến khi phản ứng lại, cô mới phát hiện ra cổ áo đã bị một người cao lớn túm chặt, giống như trực tiếp nhấc bổng lên, giống như cô đang chạy tại chỗ vậy.
Bây giờ cô khóc không ra nước mắt.
"Còn muốn dùng cánh tay này ngăn cản tôi? Cô – nha đầu thối này cũng thật lợi hại nha.."
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, ngay cả hơi thở cũng khiến lỗ tai cô ngứa ngáy.
Lòng cô chùng xuống, sau đó lại càng trở nên bối rối.
"Bạn học thật xin lỗi.. Tôi xin lỗi.." Tô Kỳ nhìn thấy chiếc xe đang đi về phía cô, không nghĩ tới lúc này điện thoại cũng vang lên, cô không thể suy nghĩ thêm gì nữa, vội trở tay giãy giụa, giống như con cá chạch trơn trượt thoát khỏi tay anh.
Bỏ lại Thiên Sóc Nhất đang đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc, cô lập tức bỏ chạy và nhanh chóng biến mất.