Chương 17: Bị bắt nạt

"Này.."

Âm thanh giống như chất chứa oán hận đã lâu, phảng phất được truyền đến từ địa ngục lạnh lẽo, hàn ý dần dần dâng lên toàn thân cô.

Cô bình tĩnh lại một chút, đây là căn bệnh chung của cô mỗi khi gặp Thiên Sóc Nhất, để thoát khỏi nó, cô nhéo bản thân, ép mình chậm chạp đi qua đó.

"Bạn học, tôi thật sự.. thật sự không cố ý."

Cô ngăn không được mà bắt đầu run rẩy, chỉ có như vậy mới không khiến Thiên Sóc Nhất so sánh cô với Ngự Cảnh Nhạc.

"Tới đây!"

Giọng nói vẫn mang theo sự tức giận.

Chỉ thấy trong đám người kia có mấy người tỏ vẻ mặt đi đến xem kịch vui. Tô Kỳ run rẩy siết chặt nắm tay, toàn thân cô phát lạnh, cô dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cúi đầu xuống, nước mắt như muốn rơi ra. Cô muốn diễn tốt vai diễn Tô Kỳ này thì phải kiên nhẫn. Như vậy thì Thiên Sóc Nhất sẽ cảm thấy vô vị khi cô đã bị bắt nạt đủ nhiều.

Thật không nghĩ tới, mới khai giảng ngày đầu tiên mà đã đυ.ng phải anh! Suy cho cùng là do duyên phận hay là do chính cô tự làm tự chịu.

"Cầm cái này rồi đi đổ đầy nước vào cho tôi." Thiên Sóc Nhất nhặt cái chậu rơi dưới đất lên, ném cho một người trong đám, khuôn mặt không vui nói.

"Vâng vâng!" Nam sinh nhận lấy chậu, khoé miệng nâng lên một nụ cười không có ý tốt nhìn về phía Tô Kỳ, sau đó nhanh chóng chạy khỏi đám người.

Thiên Sóc Nhất nheo mắt, anh có đôi mắt rất đẹp, là một đôi mắt đào hoa vừa dài vừa hẹp, lúc không cười thì sắc bén như ma quỷ, giống như bây giờ: "Còn nữa.." Anh lười biếng nói: "Các người còn ở đây làm gì? Đợi tôi diễn kịch cho mấy người xem sao?"

Còn chưa nói xong, chỉ trong nháy mắt, những người xung quanh nhanh chóng biến mất như một cơn gió. Tô Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Thiên Sóc Nhất, trước mặt cô anh luôn cư xử rất tốt, chính là kiểu hữu cầu tất ứng, cô luôn thấy anh mỉm cười, dù là lúc cô rất tức giận thì anh cũng mỉm cười.

Không bao lâu sau người nam sinh kia đã mang một chậu nước đến. Thiên Sóc Nhất nhận lấy, không hề do dự, anh nghiêng tay lập tức đổ một xô nước xuống.

Da đầu Tô Kỳ một trận tê dại, sau đó một luồng khí lạnh chạy từ đầu đến chân, từ bên ngoài thấm vào trong xương cốt.

Phải biết rằng bây giờ đã là tháng mười hai rồi, mặc dù trường học có hệ thống giữ ấm rất tốt, nhiệt độ cũng thích hợp nhưng nhiệt độ cơ thể của một người bình thường lại bị dùng cách này để hạ thấp xuống, cô thật sự không thể chịu nổi.

"Cậu.." Lời nói bị vướng lại trong cổ họng, cô không thể nói ra nổi, Tô Kỳ vẫn dựa lưng vào tường, toàn thân cô run rẩy đến mức không thể nói nên lời, cô cũng không thể thể hiện ra sự kiên cường của bản thân.. Cô vẫn còn việc muốn làm, nếu không thì cần gì phải tốn công sức nhiều như vậy để tới nơi này, đến thân phận cũng không cần, còn ôm theo sự nguy hiểm sẽ bị xóa tên khỏi gia tộc.

Thiên Sóc Nhất nghi ngờ nhướng mày lên, một tay chống ở trên tường, đem cô giam cầm trong phạm vi của mình, lại duỗi bàn tay còn lại nắm lấy cằm, nâng mặt cô lên.

Tô Kỳ cảm thấy bất an, chắc là cô sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ? Lúc mua đồ trang điểm cô đều chọn loại bền màu, chống nước, vì thay đổi màu nâu của đồng tử, cô còn đặc biệt đi mua một bộ kính áp tròng màu đen, hơn nữa.. Cô còn đem một đầu tóc dài đen nhánh của mình cắt đi..

Bỗng nhiên chiếc cằm đang bị kiềm chế được buông lỏng, Tô Kỳ tiếp tục cúi thấp đầu.

"Thật xấu!"

Nghe được hai chữ này, lòng của cô được thả lỏng ngay lập tức, như vậy thật tốt.

Thiên Sóc Nhất vừa nói xong cũng lập tức bước đi, nhìn dáng vẻ này là muốn đi thay một bộ quần áo khác, cô nhìn bóng lưng đó, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vô cùng nhẹ nhõm, đứng thẳng lưng, khoé môi nở một nụ cười.

Lúc này cô nghe thấy phía sau có tiếng động, cô lập tức cúi đầu xuống, sau đó xoay người nhìn về phía sau.

Còn chưa kịp phản ứng, mặt cô đã bị bộ quần áo to đùng che khuất, mùi cây hương thảo nhẹ nhàng quanh quẩn bên chóp mũi.

Cô kéo bộ quần áo đang che mặt mình xuống, đây là đồng phục của trường, cũng giống với cô nhưng logo trên đó lại có sự khác biệt, là đồng phục của nam sinh! Sau đó cô cảnh giác nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy một nam sinh cao lớn đưa lưng về phía cô đang tiếp tục đi về phía trước, giống như chưa từng dừng lại chỗ cô, nếu không phải một tay nam sinh đang giơ lên ý bảo không cần cảm ơn thì cô cũng không thể xác định được chính là cậu ta.

Đó là một người con trai cao khoảng một mét tám, mái tóc màu nâu mềm mại, dưới sự phản chiếu của ánh sáng từ cửa sổ, trong giây lát cô cảm thấy đó là thiên sứ. Tô Kỳ suy nghĩ, nếu nam sinh đó mà quay đầu lại thì chắc chắn trên mặt cậu ta sẽ là một nụ cười ấm áp.