Chương 20: Ngại quá, tôi đối với "chú già" không có hứng thú

Âu Dương Nhiễm mới về nước, chưa đổi bằng lái, lúc đến sân bóng là Lão Chung đưa đến, vì vậy lúc này họ đi xe của Cố Phong Thành.

Bọn họ trò chuyện bâng quơ vài câu. Tống Khinh Ca yên tĩnh ngồi ghế sau. Đột nhiên, cô mơ hồ cảm giác điều gì khác thường, ngước mắt lên, nhìn kính chiếu hậu thấy ánh mắt Cố Phong Thành sâm thẳm. Anh cứ như đã nhìn cô qua kính chiếu hậu từ rất lâu rồi. Cô giống như bị điện giật, chớp chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa xe. Bề ngoài nhìn cô bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại không bình tĩnh được như thế. Bởi vì chiếc xe này, cô đã từng ngồi qua. Thậm chí, còn ở trên xe dụ dỗ anh đi thuê phòng.

Nếu sớm biết..

Thật đúng là đem đá đập vào chân mình.

Phòng ăn nằm ở phía bên ngoài, bọn họ vừa ăn, vừa có thể thưởng thức được phong cảnh.

" Ưu tiên phụ nữ." Cao Tử Thụy đem thực đơn đưa cho cô.

" Để tôi chọn." Âu Dương Nhiễm nhanh tay nhận lấy menu: " Khinh Ca không ăn được đồ cay, cũng không ăn cá."

Tống Khinh Ca: " Ai nói mình không ăn cá?"Mình thích nhất là ăn món cá."

" Thế ai là người mỗi lần ăn cá là bị hóc xương?" Âu Dương Nhiễm nghiêng đầu, cưng chiều nói: "Chính là cậu đấy, vì hóc xương cá mà mấy lần đi bệnh viện rồi? Lần nào cũng sợ đến phát khóc, không phải sao?"

" Đó là lúc còn bé." Nói đến chuyện xưa, tính cách trẻ con của cô tự nhiên lộ ra: " Sao cậu nhớ rõ vậy?"

" Chuyện của cậu, mình đều nhớ rõ."

Khụ. Khụ. "Hai vị, bên cạnh còn có người, chú ý ảnh hưởng." Cao Tử Thụy cười cợt nói.

Ách. Tống Khinh Ca quên mất, đối diện với cô còn có người đàn ông bá đạo, cô lặng lẽ nhìn anh, Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, sắc mặt rất tự nhiên.

Trái đất tròn, nói lớn mà không có lớn.Này nhé, món ăn chưa mang lên thì Âu Dương Nhiễm lại gặp được mấy người bạn nhiều năm không gặp thời còn trung học. Vì vậy, anh liền bị kéo đến mấy bàn ăn bên đó, lúc đi còn nói: " Tử Thụy, ăn cơm xong giúp tôi đưa Khinh Ca về."

Không đợi Cao Tử Thụy nói, Tống Khinh Ca đã đáp lời: " Mình sẽ nói Lão Chung đến đón." Cô cũng không muốn ngồi xe của người đàn ông bá đạo đó nữa. Cảm giác rất là đau khổ nha, giống như nhắc cô nhớ lại thời khắc cô dụ dỗ anh ta.. Mỗi lần cô gặp anh ta, đều không có "chuyện tốt", coi như là cô sợ, không chọc nổi, cứ cho là cô trốn tránh đi.

Hừ, nếu như không phải băn khoăn về lễ phép thì cô đã sớm đi về rồi. May sao có Cao Tử Thụy ở đây, anh ta chắc cũng không dám trắng trợn bày ra chuyện gì.

Thức ăn được mang lên, có món cá.

Tống Khinh Ca kinh ngạc, rõ ràng không có gọi món cá a.

" Sao lại có món cá?" Cao Tử Thụy hỏi: " Có phải mang nhầm rồi không?" Anh ta đang định gọi phục vụ thì cái người từ nãy đến giờ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ kia, ánh mắt nhàn nhạt, sắc mặt lành lạnh nói: " Là tôi gọi."

" Cậu thích ăn cá từ lúc nào thể?" Cao Tử Thụy nhìn anh trêu ghẹo nói.

" Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt mà." Cố tiên sinh nhãn nhã nói, vẻ mặt rất vô tội: " Đây là cái nheo, không có xương."

Tống Khinh Ca cúi xuống nhìn, trong lòng như có

một

sợi lông mềm mại, có chút cảm kích.

" Tống tiểu thư, cô không thích ăn cá sao? Hay cứ nếm thử

một

chút." Cao Tử Thụy nói xong, của người phúc ta, đẩy đĩa cá đến trước mặt cô.

Tống Khinh Ca nếm thử

một

miếng.

" Mùi vị thế nào? Tử Thụy hỏi.

" Không tệ, ăn rất ngon." Ăn rất ngon mà lại không có cay, ngon miệng cực kỳ.

" Nếu ngon, ăn nhiều

một

chút, không cần làm khách." Tử Thụy nhiệt tình mời mọc cô, cười hớn hở: " Dù sao cũng là có người mời chúng ta."

Tống Khinh Ca ngượng ngùng cười cười, cúi đầu ăn cơm.

Điện thoại di động bất chợt vang lên, Tử Thụy nghe điện: " Cái gì.. bây giờ.. được, tôi lập tức đến ngay." Cúp điện thoại, anh ta nói xin lỗi: " ứng dụng mới xảy ra chút vấn đề, tôi phải trở về công ty ngay."

Tử Thụy vừa đi, Tống Khinh Ca cả người không tự nhiên, đang suy nghĩ xem lấy lý do gì để chuồn đi.

" Tống tiểu thư, đừng khách khí, ăn nhiều

một

chút, không cần giúp tôi tiết kiệm tiền." Động tác ăn cơm của Cố tiên sinh vô cùng ưu nhã, giọng nói lại bình tĩnh, làm như vô tình: " Hai đêm qua vận khí tôi rất tốt, kiếm thêm được ít thu nhập."

Khụ.

Tống Khinh Ca bị sặc, sắc mặt đỏ lên.

Anh..

Rõ ràng là cố ý.

Cô vừa xấu hổ, vừa giận, trợn mắt nhìn anh.

Cố tiên sinh vẻ mặt vô tội: "Cô dùng ánh mắt say đắm nhìn tôi, tôi sẽ nghĩ rằng cô muốn giúp đỡ việc "làm ăn" của tôi."

Oái. Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, cố ý nói: " Ngoài đường đầy đàn ông trẻ đẹp để tôi lựa chọn, ai thèm để ý đến người "chú già" như anh?"

" Mấy người đó cơ bản không có nhiều kinh nghiệm." Anh thế này mà nói rất già sao? Hừ, " Chú già cũng có cái tốt, kinh nghiệm phong phú, phục vụ chu đáo."

Hứ. Cô nói: " Ngại quá, tôi đối với "chú già" không có hứng thú."

" Không có hứng thú mà vẫn tạo điều kiện cho tôi "làm ăn" tới hai lần?" Sắc mặt Đại Boss không thay đổi, nhìn cô, trong mắt là hàng ngàn tia ranh mãnh: " Nếu cô cảm thấy tôi quá đắt giá, tôi có thể giảm giá cho cô.."

Ách. Cô thế nào lại gặp được người đàn ông da mặt dày thế?

Cô bực bội: " Trên đời này đàn ông có chết hết, tôi cũng không thèm coi trọng đến anh."

" Sao cơ?" Anh khàn khàn, cười nói: " Trùng hợp quá, tôi cũng sẽ không để ý đến cô."

Ách. Tống Khinh Ca bại thật rồi.

Có chút đau.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Cô căng thẳng, nuốt nước miếng.

Nguy rồi.

Hình như.. hóc xương cá.

" Anh.. anh không phải nói con cá này không có xương sao?" Cô nhăn nhó nhìn anh, cổ họng mắc xương cá, nói chuyện miệng cũng chẳng dám mở rộng ra.