Chương 4

Chương 4:





Editor: Tiểu Mộc Mộc

-------------

"Đúng rồi Tiểu Tuyết, vừa nãy em... Sao có thể chạy nhanh như vậy?"

Hạ Dao đứng trong phòng chứa đồ của nhà họ Dương đổ một chai rượu đắt tiền nổi tiếng của Trung Quốc lẫn nước ngoài vào một cái xô nhựa, trông không khác gì là đổ nước lã.

Cha Dương là quan chức nhà nước, tuy không phải là nhân viên cấp cao nhưng trong tay vẫn nắm một ít thực quyền, vì vậy rất nhiều người tìm đến ông.

Trong thời buổi này, ai mà không hiểu được đạo lí nhân tình thế chứ?

Mà cha Dương thì không có sở thích nào khác, chỉ thích uống rượu nên những người đến thăm hỏi đều rất hiểu ý.

Tuy rằng hành vi nhận hối lộ này không tốt lắm nhưng hiện tại lại là sự giúp đỡ rất lớn.

Dương Tiểu Tuyết đứng sang một bên giúp nhặt vỏ chai rượu, nhẹ nhàng nói: "Em cũng không biết, nhưng tối hôm qua khắp nơi đều có tiếng la hét rất lớn, khi mẹ em mở cửa ra xem thì có một chú người lạ chạy vào nhà. Chú ấy trông rất dữ tợn nên mẹ em chạy ra khỏi cửa còn nói với chú ấy qua bên đó.. Sau đó cái chú trông kỳ lạ đã đi ra cùng với mẹ."

"Cha em hét lên bảo em chạy nhanh về phòng. Khóa cửa lại, chờ cha mẹ về." Dương Tiểu Tuyết nói: "Lúc đó, em chạy cực kỳ, cực kỳ nhanh!"

Hạ Dao cẩn thận nghe xong, khẽ cau mày, trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ - Dị năng?

Trong rất nhiều tiểu thuyết cũng có loại năng lực đó, đặc biệt là tiểu thuyết tận thế. Chỉ là cô không thể ngờ rằng thực tế cũng sẽ.. Không, ngay cả tận thế cũng đến thì còn có cái gì mà không kỳ quái chứ.

Nhưng loại dị năng này xuất hiện như thế nào? Cô có không?

Hạ Dao mở một chai rượu khác, mùi hắc của rượu xông lên làm cô hắt hơi một cái.

Cô cúi đầu hỏi: "Vậy thì Tiểu Tuyết, trước giờ em có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?"

Dương Tiểu Tuyết suy nghĩ một chút rồi gật đầu lia lịa: "Có ạ, tối hôm qua em rất lạnh, mẹ em bật điều hòa đến hơn 30 độ cũng không đỡ, sau đó em ngất xỉu. Cha mẹ định đưa em đi bệnh viện nhưng khi vừa xuống cầu thang thì em tỉnh dậy, hơn nữa người em cũng không có chuyện gì nữa rồi."

Nghe vậy, đáy mắt Hạ Dao hiện lên một tia vui vẻ - hôm nay cô cũng xuất hiện tình trạng giống hệt như vậy!

Cô gần như không thể chờ đợi được mở miệng: "Hôm qua em bị bọ cắn à?"

Dương Tiểu Tuyết lập tức gật đầu, cau mày chỉ vào bên phải cổ của cô bé: "Cắn vào đây, vừa đau vừa ngứa!"

Lúc này Hạ Dao mới chú ý tới, quả thực có một số vết xước trên cổ cô bé.

Thế này thì tất cả điều ổn.

Một số người bị côn trùng cắn bị biến thành quái vật, một số khác lại thức tỉnh và có được loại dị năng nào đó!

Nói cách khác – Hạ Dao không cần lo lắng về việc biến thành một con quái vật, hơn nữa cô cũng đã có được một dị năng nào đó!

Tim cô đập thình thịch, không thể nói đó là kích động hay là khẩn trương: Có dị năng, như thế sinh tồn cũng tốt hơn một chút? Đợi đến khi tìm được Tiểu Thụy, cô sẽ có năng lực bảo vệ cậu.

Nhưng cô lại rất lo rằng mình chỉ có dị năng vô dụng nào đó.

Bởi vì cho đến thời điểm hiện tại, dị năng của cô không phải là tốc độ nhanh giống như Dương Tiểu Tuyết, cũng không phải là lực lượng hay thể lực.

Cuối cùng là cái gì chứ? Cô thực sự mong rằng đó là một loại dị năng mạnh mẽ có thể hô mưa gọi gió..

Hạ Dao lắc đầu nén lại suy nghĩ lung tung trong lòng - Hiện tại không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, cô phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, rời khỏi đây rồi nói sau.

Cô đã nghĩ tới rồi, trong tòa nhà có nhiều hộ gia đình như vậy, mình cô và Dương Tiểu Tuyết đương nhiên không thể sống sót được.

Chỉ cần những người sống sót khác không ngu ngốc, họ nhất định cũng giống như cô lựa chọn rời khỏi khu dân cư này càng sớm càng tốt.

Như vậy trong quá trình đi xuống cầu thang hoặc ở trong sảnh tầng một, bọn cô chắc chắn sẽ gặp những người khác.

Mọi người cùng nhau hành động sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Một lúc sau, Hạ Dao nhét cây gậy bóng chày vào ba lô phía sau, sau đó dùng vải băng buộc chặt con dao róc xương của nhà họ Dương vào đùi, tìm hai chiếc bật lửa bỏ vào trong túi, rồi nhấc xô nhựa chứa ba phần tư rượu trắng loại mạnh lên, nói với Dương Tiểu Tuyết: "Nhờ cả vào em."

Dương Tiểu Tuyết gật đầu, đi trước đến gần cánh cửa mở rộng kia, hít một hơi thật sâu, cất bước chạy ra khỏi cửa.

Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của cô bé đã biến mất không còn tăm hơi.

Vài giây sau, cô bé lại xuất hiện trước mặt Hạ Dao, lắc lắc đầu nói: "Nó không có ra ngoài, vẫn còn ở bên trong đó."

Hạ Dao vỗ đầu bé, nói nhỏ: "Được rồi, chúng ta đi thôi. Lát nữa cẩn thận một chút, nếu có nguy hiểm thì em chạy trước, với tốc độ của em con quái vật có lẽ không đuổi kịp."

Dương Tiểu Tuyết chớp mắt và lắc đầu và nói: "Không, em tách ra khỏi mẹ cha, họ không quay lại nữa. Chị Hạ Dao, em sẽ không tách ra với chị nữa đâu."

Hạ Dao không nói nhiều lời, mỉm cười một cái liền bước ra ngoài.

Cô dừng lại trong phòng khách một chút, cầm cây chổi lên.

Hành lang vắng vẻ giống như trước, không có một bóng người, trong nhà cô mở hồ phát ra tiếng rống giận "Gừm Gừ".

Nếu chưa tắt báo thức điện thoại, cứ sau năm phút lại đổ chuông, có lẽ có thể trì hoãn một lúc lâu.

Trở ngại lớn nhất lúc này là mạng nhện trên cầu thang - Chính xác mà nói đó là do con quái vật bố trí.

Khi nhìn thấy mạng nhện xanh rậm rạp chằng chịt lần nữa, trong lòng Hạ Dao vẫn có một cỗ áp lực vô hình.

Kẻ thù vô hình thường là kẻ đáng sợ nhất.

Cái kén hình người treo giữa cầu thang vẫn còn vặn vẹo, trông giống như con cá vùng vẫy giãy chết trên bờ.

Hạ Dao mím môi dưới, sau khi chuẩn bị tâm lý, cô vung cây chổi về phía trước.

Mạng nhện bị nó kéo làm thay đổi hình dạng ngay lập tức, bị quấn lại như sợi len dưới sự chuyển động của cô, chẳng mấy chốc đầu chổi màu đỏ đã quấn thành một quả bóng màu xanh lá cây hình bầu dục lớn.

Cho đến nay, con quái vật vẫn chưa xuất hiện.

Trong lòng Hạ Dao thở phào nhẹ nhõm - Có lẽ quái vật thật sự đuổi theo người khác xuống lầu hoặc là đi lên lầu, sau đó bị gϊếŧ ở đâu đó.

Nếu không, mặc kệ con mồi quấn đầy tơ nhện trước mặt cũng quá kỳ lạ.

Động tác của cô nhanh hơn một chút, sau đó dứt khoát đặt xô rượu xuống đất, dùng sức sử dụng hai tay, nhanh chóng quét sạch tơ nhện màu xanh lá cây đang chắn trước mắt cô.

Tuy không quá sạch sẽ, nhưng ít nhất khi đi qua sẽ không bị dính đầy tơ nhện.

Không bao lâu, mạng nhện trong phạm vi của cây chổi gần như bị quét sạch.

Hạ Dao nâng xô rượu lên và ra hiệu cho Dương Tiểu Tuyết, cả hai cùng nhau bước vào cầu thang.

Vừa đi vừa quét, rất nhanh họ đã đến trước cái kén hình người.

Người trong kén vẫn đang vặn mình, không biết có phải đã phát hiện ở bên ngoài có người hay không, hắn vặn vẹo càng ngày càng mạnh, cứ như con chạch xanh.

Hạ Dao dừng lại và hơi do dự.

Người này vẫn còn sống, cô có lẽ nên cứu hắn ra.

Nhưng việc này phải tốn không ít thời gian, lỡ như con quái vật chưa chết, trong lúc này nếu nó đột nhiên quay trở lại thì cô xong đời.

Lúc này, Dương Tiểu Tuyết nhẹ nhàng giật góc áo của cô.

Hạ Dao nhìn xuống, thấy cô bé đang ngây thơ chỉ vào cái kén hình người trước mặt.

Khi con dao vạch ra lớp tơ nhện dày trên cái kén hình người, Hạ Dao không khỏi thầm mắng một câu - Cô điên rồi sao, bản thân còn khó bảo vệ, lại muốn cứu người?

Ngay lúc đó, cô nghĩ đến em trai Hạ Thụy của mình.

Nếu Hạ Thụy gặp phải nguy hiểm như vậy, cô cũng hy vọng có người có thể cứu cậu.

Nhưng cô không biết, mình có thể giữ được lòng tốt ít ỏi này của mình bao lâu.

Không biết lớp tơ nhện quấn quanh bao nhiêu vòng, phủ kín người bên trong không một kẽ hở.

Ngay cả con dao nhập khẩu cực kỳ sắc bén của nhà họ Dương cũng phải mất một lúc mới cắt được lớp ngoài.

Cũng may người trong kén cảm thấy có người cứu giúp nên không còn giãy giụa nữa, nếu không quá trình này có thể tốn nhiều thời gian và công sức hơn.

Hạ Dao cứa đi cứa lại lưỡi dao giống như dung cưa, lại mất thêm nửa phút mới cắt được một lớp tơ nhện nữa.

Nhưng điều làm người ta lo lắng là... Vẫn còn một lớp khác nữa.

Nhìn qua lớp tơ nhện này, cô có thể nhìn thấy một chút quần áo của người đàn ông bên trong.

Chỉ cần cắt đi lớp này, phần còn lại sẽ dễ dàng hơn để xử lý hơn.

Và ngay khi cô ấy đặt lưỡi dao lên tơ nhện một lần nữa, chuẩn bị cắt nó, động tác của cô theo bản năng dừng lại.

Hai giây sau, khuôn mặt Hạ Dao hiện lên vẻ sợ hãi.

Mẹ kiếp - Lòng tốt ngu ngốc của cô thiếu chút nữa đã để con quái vật ra ngoài rồi!

Ở đây vốn dĩ không có nhện, con quái vật cũng chưa bao giờ rời đi!

Mọi thứ trước mắt chỉ là thủ đoạn để đánh lừa con người, nó ẩn mình trong kén giống như một miếng mồi, đợi kẻ ngốc nào đó tự tay thả nó ra!

Thực ra đây là một con quái vật rất yếu, nó hẳn không phải chủ động bọc mình ở bên trong, nếu không nó phải có khả năng tự chui ra mới đúng.

Có lẽ sau khi đột biến nó đã giống như thế này rồi và nó đang đợi kẻ ngu ngốc nào đó thả nó ra.

Mà bữa tiệc lớn đầu tiên sau khi ngoài chính là người đã cứu nó.

Nhưng vốn dĩ là lại có người ngu ngốc như vậy - Chẳng hạn như Hạ Dao, người gần như đã bị lừa.

Thử nghĩ xem, một cái kén dày như vậy, nếu thật sự là người, e rằng đã chết vì thiếu không khí từ lâu rồi!

Cho dù hắn có khả năng sống đến bây giờ, cũng không thể còn sức lực để giãy giụa mạnh như vậy!

Cô nhanh chóng lùi về phía sau, cắm lại con dao vào trong băng vải, nâng xô rượu lên, kéo theo Dương Tiểu Tuyết không nói một lời mà vòng qua cái kén hình người, dùng tốc độ nhanh nhất xuống lầu!

Một nửa tơ nhện phía dưới chưa được dọn dẹp lập tức đập vào đầu và mặt của hai người, nhưng Hạ Dao không dám dừng lại, trên người dính đầy tơ nhện xanh giống như trúng độc đi xuống lầu.

Rẽ vào một góc, cô nhìn thấy một cái xác đẫm máu nằm phía dưới cầu thang.

Nội tạng và thịt nát rơi ra từ thi thể, vương vãi khắp cầu thang.

Mà dưới vũng máu, Hạ Dao cũng nhìn thấy hai dấu móng vuốt máu – Theo hướng cầu thang có lẽ đã đi đến tầng năm.

Dù sao thì Dương Tiểu Tuyết cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu và kinh khủng như vậy, cô bé lập tức sợ hãi, thiếu chút nữa đã hét lên thành tiếng.

Cũng may vừa mở miệng, Hạ Dao đã kịp thời bịt miệng cô bé lại.

Hai người cẩn thận từng bước một lách qua thi thể, dự định trực tiếp đi đến lầu bốn.

Tuy nhiên, khi đến cầu thang trên tầng năm, Hạ Dao vẫn lặng lẽ nhìn vào trong hành lang một chút.

Một con quái vật giống tinh tinh, toàn thân mọc đầy lông đen đang đi lại trên hành lang.

Cô nuốt nước bọt, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, sợ thu hút sự chú ý của nó.

Cô quay lại không tiếng động nói một câu với Dương Tiểu Tuyết: "Cẩn thận." sau đó mới tiếp tục đi xuống cầu thang.

Cầu thang dẫn đến tầng 4 không những trông rất sạch sẽ mà còn an toàn.

Xem ra ít nhất cũng có thể an toàn để đến tầng tiếp theo..

Hạ Dao vừa nghĩ như vậy, sau lưng lập tức phát ra một tiếng "Soạt...".

Sắc mặt cô thoáng chốc thay đổi, quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Tiểu Tuyết giẫm phải một miếng thịt nát, lúc đang đi thì đột nhiên trượt chân khiến cô bé bị ngã về phía trước!

Mặc dù cô bé lập tức giữ vững vào bức tường, nhưng đế giày cọ vào thành cầu thang phát ra một tiếng vang nhỏ không có cách nào có thể khống chế được.

Âm thanh này cũng không lớn, những lúc bình thường chắc chắn không thể khiến cho người khác chú ý được.

Nhưng bây giờ..

Nghe thấy âm thanh truyền đến từ hành lang tầng năm, Hạ Dao biết rằng đã xảy ra chuyện lớn.