Chương 3

Chương 3:

Editor: Tiểu Mộc Mộc

------------

Sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa chống trộm nhanh chóng bị đập ra một vết lồi sâu, ván cửa bên cạnh vách tường bắt đầu bong ra, nhiều nhất là một phút cánh cửa sẽ bị phá hủy hoàn toàn!

Không được... Bây giờ không thể lại chiến đấu với con quái vật này nữa.

Cánh tay của Hạ Dao khẽ run lên - Đây là do vừa rồi dùng lực quá mạnh, bây giờ cô không có đủ sức để chiến đấu với một con quái vật với sức mạnh như thế.

Làm sao bây giờ?

Nhìn quanh phòng, ánh mắt của Hạ Dao rơi vào cửa phòng ngủ kép hờ phía bên trái, cô lập tức nghĩ được một kế hoạch đơn giản.

Cô nhìn sang cánh cửa chống trộm phía sau đã bị biến dạng rồi chạy nhanh vào phòng ngủ, đồng thời lấy điện thoại ra, ấn nhanh vài cái rồi ném xuống giường.

Sau đó cô quay lại, cố gắng hết sức, một tiếng "Rầm" đóng cửa lại.

Bên ngoài tiếng tông cửa ngừng lại một giây, rồi lại vang lên.

Một tiếng, rồi lại một tiếng... Cuối cùng, cánh cửa chống trộm chắc chắn "Ầm" một tiếng rơi xuống trước phòng khách.

Con quái vật to lớn cao hơn hai mét rưỡi cúi đầu, bước đi nặng nề, từng bước từng bước một đi vào trong phòng.

Mỗi bước đi của nó đều phát ra tiếng động lớn, cánh cửa chống trộm dưới chân cũng bởi vì nó dẫm lên mà liên tục bị biến dạng, đủ để thấy được sức mạnh của nó.

Rất nhanh, nó đạp lên cánh cửa đi vào phòng khách, sau đó dừng lại.

Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của chính nó, như thể ngoại trừ nó thì không còn tồn tại sinh mệnh nào khác trong căn nhà này.

Con quái vật bắt đầu quay cái đầu khổng lồ kia, đôi mắt của nó ẩn ẩn như phát ra ánh sáng đỏ quét từ trái sang phải, không nhanh không chậm nhìn qua.

Tất cả ba cửa phòng ngủ đều đóng, chỉ có cửa kính của phòng bếp bên phải là mở rộng.

Nó trông có vẻ hơi ngốc nghiêng đầu một cái, giống như không thể quyết định nên đến chỗ nào để tìm người trước.

Nhưng mạch não đơn giản của con quái vật nhanh chóng hạ cho nó một mệnh lệnh mà trong mắt người bình thường được xem là ngu ngốc - Đi vào chỗ cửa bếp đang được mở rộng.

Từng bước một, nó đi về phía phòng bếp một cách chậm chạp nhưng chắc chắn với tiếng bước chân cực lớn.

Lúc này, Hạ Dao đang đứng trong bếp.

Cô đứng dựa vào tường ở phía bên phải của cửa bếp, thứ duy nhất có thể dùng làm nơi ẩn náu cho cô là chiếc tủ lạnh bên cạnh.

Nhưng chỉ cần con quái vật bước vào cánh cửa này và quay lại nhìn, nó có thể nhìn thấy cô ngay lập tức.

Tim của Hạ Dao đập thình thịch, căng thẳng đến mức ngay cả hít thở cũng không tự chủ được mà ngừng lại.

Cô nhẹ nhàng dùng tay trái che miệng và mũi, trong lòng thầm đếm: "54, 55, 56..."

Khi con số lên đến năm mươi chín, chân phải của con quái vật bước vào bếp.

Những đường gân mạch của đôi chân rắn chắc ấy đan xen vào nhau, thấy rõ từng khối cơ bắp lồi lên rõ rệt, khi chân nâng lên, dẫm xuống thì cơ bắp cũng theo chuyển động rung lên.

Hạ Dao không nghi ngờ gì, cho dù chỉ cần bị nó giẫm lên một cái, thì đã lấy đi nửa cái mạng nhỏ của cô.

Vào lúc này, một tiếng chuông sôi động đột nhiên vang lên trong phòng ngủ bên trái.

Tiếng chuông xuyên qua ô cửa mà không bị cản trở, truyền vào phòng khách rồi vào nhà bếp.

Thân thể quái vật đang chuẩn bị vào phòng bếp đột nhiên đình trệ, phát ra tiếng kêu "Gừ gừ" kỳ quái, sau đó nhanh chóng xoay người nặng nề chạy về phía phòng ngủ!

Mặc dù nó đang chạy, nhưng tốc độ chạy của nó cũng chỉ nhanh hơn so với con người đi bộ một chút mà thôi.

Vì vậy một lúc sau, Hạ Dao mới nghe thấy tiếng đập cửa phòng ngủ.

Cuối cùng cô cũng thở ra một hơi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng cũng trở lại vị trí ban đầu.

Cũng may... Lúc ấy cô nghĩ ra chiêu đó - Trước khi con quái vật phá cửa xông vào, cô đã đặt đồng hồ báo thức đổ chuông sau một phút bằng điện thoại di động của mình.

Nhưng bây giờ không phải lúc để hoàn toàn thả lỏng, cô nhất định phải tìm thời điểm thích hợp để yên lặng rời khỏi đây.

"Rầm rầm" tiếng đập cửa liên tục vang lên từ phía phòng ngủ, chất lượng cửa gỗ này kém xa cửa chống trộm, chắc chỉ có thể kéo dài hơn mười giây.

Hạ Dao nhẹ nhàng di chuyển chân, từng chút một đi tới cửa phòng bếp, cẩn thận nhìn về phía đối diện.

Ở phía đối diện nhà bếp, con quái vật hình người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ to lớn đang điên cuồng vung đôi tay trông như búa, một cái rồi lại một cái không biết mệt mỏi mà đập cánh cửa gỗ trước mặt nó.

Vụn gỗ theo động tác của nó như bông tuyết văng ra khắp nơi, rồi chỉ nghe thấy một tiếng "Đùng", giữa tấm cửa đột nhiên bị tay phải của nó xuyên thủng!

Cánh cửa bị thủng chắc chắn càng không thể ngăn cản tiếng chuông, âm thanh càng thêm rõ ràng mà truyền vào tai con quái vật.

Nó giống như bị khıêυ khí©h, trong miệng phát ra tiếng rống giận "Gừm gừm", đấm như mưa, trong phút chốc nó điên cuồng đấm xuống!

Không đến năm giây, trên cánh cửa xuất hiện lỗ thủng lớn đủ để một người lọt qua.

Nếu con quái vật này có đầu óc một chút, thì lúc này nó nên đưa tay qua lỗ mở khóa cửa ra. Nhưng nó rất ngu ngốc, vì vậy nó lựa chọn cách dùng thân hình to lớn của mình để chui vào từ lỗ thủng.

Hạ Dao suýt nữa thì bật cười vì phấn khích khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy - Chẳng bao lâu, cơ thể con quái vật đã bị mắc kẹt ở bên trong cánh cửa.

Hoàn hảo.

Nhân cơ hội này, cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bếp, bước qua xác con quái vật trên mặt đất, cẩn thận lách qua cửa chống trộm, cuối cùng thuận lợi bước ra khỏi nhà!

Tiếng chuông điện thoại vẫn chưa dừng lại, con quái vật to lớn vẫn đang tức giận chui vào trong cửa.

Hạ Dao không dám dừng lại thêm một giây nào cả, hai tay cầm gậy bóng chày, nhanh chóng nhưng cũng rất cẩn thận chạy tới cầu thang phía trước!

Hiện nay vẫn chưa xảy ra sự cố mất điện, cả hai thang máy đều hoạt động bình thường.

Nhưng cô không dám sử dụng chúng - Có quá nhiều nguy cơ không thể lường trước được. Lỡ như mất điện sau khi vào thang máy, lỡ như quái vật bị nhốt trong thang máy, lỡ như trong trường hợp đi xuống, cửa thang máy mở ra bên ngoài đầy ắp quái vật..

Nói một cách khái quát, đi thang bộ an toàn hơn nhiều.

Tuy nhiên, khi Hạ Dao chạy đến đầu cầu thang nhìn thấy tình hình bên dưới, cô không khỏi sửng sốt – Trên cầu thang đi xuống, khắp nơi đều có tơ nhện màu xanh!

Thấp thì khoảng 5 cm ở dưới chân, cao thì tới đầu cầu thang, các ngóc ngách gần như giăng đầy tơ nhện, chỗ cho người bước xuống cũng không có!

Ngoài ra, điều khiến cô kinh sợ nhất là một cái kén dài màu xanh lá cây treo ở trung tâm của cầu thang.

Cái kén kia hiện ra hình dạng con người rõ ràng.

Mà dưới những lớp tơ nhện, người bên trong vẫn chưa chết, giống như một con sâu không ngừng uốn qua uốn lại!

Hạ Dao cổ họng cuộn trào, đại não chưa kịp truyền đạt mệnh lệnh, thân thể đã phản ứng trước, trốn ở vách tường bên cạnh cầu thang.

Vị trí này tuy ở hành lang nhìn một cái là có thể thấy hết, nhưng đối với cầu thang lại là điểm mù tuyệt đối không thể nhìn thấy.

Nhưng...

Trong nhà cô cũng có một con quái vật không biết bao giờ thì ra.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô chỉ có thể đánh bừa một lần, đi thang máy?

Không được, bây giờ không phải lúc để liều mạng..

Ngay lúc Hạ Dao đang cố hết sức tìm ra giải pháp, đột nhiên một tiếng "Lạch cạnh" khe khẽ truyền đến từ căn nhà đối diện.

Lông tơ trên người cô lập tức dựng đứng, cả người giống như một con mèo bị xù lông, hai mắt nhìn chằm chằm về phía bên kia.

Ngay sau đó, cửa chống trộm với chữ chúc dán ngược nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ.

Trái tim Hạ Dao chợt hạ xuống - Những con quái vật sẽ không mở cửa.

Ngay lập tức, cô nhìn thấy một con mắt đen đang ló ra từ khe cửa.

Là Tiểu Tuyết?

Dương Tiểu Tuyết, con gái của hàng xóm cách vách nhà Hạ Dao, năm nay 8 tuổi. Ngày thường khi Tiểu Thụy được nghỉ học về nhà, bé sẽ đến nhà Hạ Dao tìm cậu chơi, mở miệng một tiếng anh Thụy, vừa ngọt ngào lại dễ thương, cực kỳ đáng yêu.

Ngay cả cha mẹ của Hạ Dao và cha mẹ nhà họ Dương cũng thỉnh thoảng nói đùa rằng họ sẽ đính ước cho hai đứa nhóc.

Mà bây giờ... Mọi thứ đã thay đổi.

Sau khi Hạ Dao nhìn thấy Dương Tiểu Tuyết sau khe cửa, vì sợ bé đột nhiên hét lên, cô nhanh chóng đưa tay ra làm động tác im lặng.

Dương Tiểu Tuyết quả nhiên ngoan ngoãn không có phát ra tiếng, còn cận thẩn từng li từng tí mở cửa ra.

Hạ Dao cảm thấy yên tâm hơn một chút, trong lòng mơ hồ có chút rối rắm - Hiện tại cô còn không thể tự bảo vệ mình, nếu mang theo một đứa trẻ thì càng khó khăn hơn.

Nhưng nếu muốn cô bỏ rơi đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như này, cô thực sự không đành lòng.

Cô do dự một chút, trong khoảng thời gian này Dương Tiểu Tuyết đã đứng ở cửa, cho dù cửa đã mở toang, bé cũng không chạy về phía Hạ Dao.

Ánh mắt một lớn một nhỏ giao nhau trong không trung, đối diện với đôi mắt ngây thơ kia, Hạ Dao khẽ cắn môi, cuối cùng đưa ra quyết định.

Nếu bỏ lại đứa trẻ một mình, vậy cô và con quái vật vô nhân tính kia có khác gì nhau?

Cô đưa tay ra không tiếng động ra hiệu cho Dương Tiểu Tuyết.

Ánh mắt Dương Tiểu Tuyết lập tức sáng lên, bé nở nụ cười rạng rỡ, đó nhấc chân chạy về phía Hạ Dao.

Hạ Dao thậm chí không kịp nhắc nhở cô bé nhỏ giọng một chút đừng phát ra âm thanh.

Trong giây tiếp theo, Dương Tiểu Tuyết vừa mới bắt đầu từ cửa chạy ra, đã xuất hiện trước mặt Hạ Dao.

Cô ngây ngẩn cả người.

Từ cánh cửa đó đến đây, khoảng cách cũng phải khoảng chục mét.

Ngay cả một vận động viên chạy nước rút, có lẽ cũng không có khả năng ở vừa lúc nhấc chân lập tức xuất hiện ở bên ngoài khoảng 10 mét.

Đây là... Xảy ra chuyện gì vậy?

Lẽ nào Dương Tiểu Tuyết cũng trở thành một con quái vật?

Trong tiềm thức Hạ Dao muốn lui ra ngoài, nhưng trước khi cô nhích người, góc áo đã bị đối phương nắm lấy.

Dương Tiểu Tuyết ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt lên, nhẹ nhàng nói: "Chị Hạ Dao, cha mẹ em xuống lầu với một chú trông rất kỳ lạ, bảo em đợi ở trong nhà, nhưng đã rất lâu rồi họ không về, có chuyện gì xảy ra rồi đúng không ạ?"

Nghe cô bé nói những lời như vậy, tâm Hạ Dao lập tức thả lỏng.

Mặc dù không rõ vừa rồi Dương Tiểu Tuyết làm như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ đây vẫn là một con người.

Hạ Dao thở dài một cái cũng không dám nhiều lời, ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà mình, chỉ nghe thấy con quái vật vẫn còn đang kêu "Gừ Gừ" dường như tạm thời sẽ không đi ra.

Mà trên cầu thang không có con quái vật nào xuất hiện.

Trước hết, mạng nhện hẳn là không có độc, nếu không người bị quấn ở trong kén kia sẽ không còn giãy giụa như hiện tại.

Con quái vật giăng mạng nhện không xuất hiện, không biết có phải nó đã đuổi theo những con người khác hay không.

Nhưng cho dù như vậy, cô cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể xuống lầu, nếu không lỡ như đi được nửa đường đột nhiên con quái vật xuất hiện, vậy thì muốn tránh cũng không thể tránh.

Hạ Dao nghiêng người nhìn xuống cầu thang, mạng nhện dày đặc chằng chịt lấp kín phía dưới không một kẽ hở.