Chương 1.2

Chương 1.2:

Editor: Tiểu Mộc Mộc

------------------

Càng về đêm, càng có nhiều tin tức về côn trùng cắn người, chuyện này xảy ra khắp nơi trên thế giới.

Cảm giác lo lắng của Hạ Dao ngày càng mạnh.

Cô nằm trên giường trằn trọc trở mình, trong lòng luôn để ý đến bàn tay bị cắn của cha, cô sợ sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.

Vào lúc này, trong bóng tối một con côn trùng nhỏ bé lặng lẽ tiếp cận cô, từng chút, từng chút một, nhẹ như bụi rơi xuống vành tai cô, sau đó dùng hết sức há miệng!

Hạ Dao đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến từ vành tai phải của mình, như thể bị người ta dùng một mũi kim mạnh mẽ đâm vào.

Cô nhanh chóng nhận ra đó là gì, nhanh chóng đưa tay ra đập một cái.

Đèn bàn bên cạnh giường được bật lên, cô liếc nhìn bên tay phải của mình - Có một con bọ màu đỏ đã bị đập bẹp, chính xác là loại bọ kỳ lạ không tên kia.

Cơn đau trên vành tai đang dần biến mất.

Hạ Dao sờ sờ tai, ngoại trừ khá đau đớn ra, cô không cảm thấy được gì khác lạ.

Làm sao mà nó vào được? Cửa sổ không phải đều đóng rồi sao? Thứ này có hại cho con người không?

Cô cũng bị cắn, vậy còn mẹ thì sao?

Cô định đứng dậy đi qua xem một chút, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng hét thảm thiết chói tai từ ngoài cửa sổ truyền đến!

Âm thanh cách chỗ này rất xa, nhưng sự hoảng sợ và tuyệt vọng xen lẫn trong đó quá rõ ràng!

Nhịp tim của Hạ Dao như đột ngột dừng lại.

Cô đứng dậy, chạy nhanh đến phòng ngủ chính, dùng sức vỗ mạnh vào cửa, hét lớn: “Cha, mẹ, mau dậy đi, hình như đã xảy ra chuyện!”

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô nói, liên tiếp có vài tiếng hét thảm thiết vang lên, truyền đến từ các hướng khác nhau.

Một trong số đó... hình như đến từ nhà bác Lưu phía đối diện.

“Lão Hạ, bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của mẹ Hạ truyền đến, chỉ nghe nhẹ nhàng một tiếng lách cách vang lên, một tia sáng yếu ớt lập tức xuyên qua khe cửa chiếu ra ngoài.

Ngay sau đó, trong phòng vang lên một tiếng hét.

Con ngươi của Hạ Dao co rút lại, lập tức vặn tay nắm cửa xông vào trong phòng!

Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, thứ mà đầu tiên cô nhìn thấy đó là một con quái vật màu ngọc lam với những chiếc xúc tu trên đầu và vô số cái mụn nhọt trên da.

Con quái vật mặc quần áo của cha Hạ quay lưng về phía này, nằm trên người mẹ Hạ.

Tiếng nhai nuốt rất nhỏ, gần như bị âm thanh hỗn loạn bên ngoài che lấp hoàn toàn.

Mẹ Hạ tay trái chống trên giường, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.

Trong đầu Hạ Dao vang lên âm thanh ong ong, trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại trong giây lát.

Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, thấy con quái vật không có ý định quay lại tấn công mình, cô lao vào nhà bếp, bật bếp ga, mở nắp chai dầu thực vật, đốt khăn mặt rồi lấy một cái dao róc xương xoay ngược lại giắt lên lưng quần. Cô quay người chạy về phía phòng ngủ với chiếc khăn mặt đang cháy và chai dầu ăn.

Con quái vật trong bộ đồ ngủ của cha đang chăm chú nằm bên cạnh mẹ Hạ, phát ra âm thanh nhai nuốt đứt quãng.

Trên ga giường, vết máu chói mắt dần dần xuất hiện.

Hạ Dao cắn mạnh môi dưới, cố gắng kiềm chế hơi thở, cẩn thận từng bước đến gần, sau đó đổ dầu thực vật lên người con quái vật!

Con quái vật bị công kích, gầm lên, cuối cùng cũng buông tha cho thức ăn trước mặt, sau đó nó quay đầu sử dụng đôi móng vuốt sắc nhọn để tóm lấy cô!

Cùng lúc đó, chiếc khăn bị đốt cháy đã được ném lên người nó.

Ngọn lửa chạm vào bộ đồ ngủ tẩm dầu thực vật, ngay lập tức lan ra, thiêu rụi toàn bộ cơ thể con quái vật.

Nó tru lên vì bị thiêu cháy đến đau rát, thậm chí còn lao về phía Hạ Dao điên cuồng hơn.

Cô đã sớm đoán trước được loại tình huống này, lập tức lăn người về phía bên trái, thuận lợi tránh được con quái vật to lớn.

Vừa đứng dậy, cô đã nắm lấy chăn trên giường, trực tiếp trùm lên đầu con quái vật!

Lợi dụng lúc tầm nhìn nó bị che khuất, Hạ Dao rút dao róc xương, hai tay nắm chặt cán dao, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Khi chiếc chăn bị con quái vật kéo xuống, cô hét lên, dùng hết sức lực để đâm lưỡi dao vào hốc mắt của con quái vật!

Chỉ có ở đây ... Chỉ có đôi mắt là nơi mềm nhất, là nơi dễ dàng đâm nhất.

Tiếng gầm của con quái vật đột ngột dừng lại, một thứ chất lỏng ấm áp có mùi tanh hôi phun ra, làm ướt đầy đầu và mặt của Hạ Dao.

Cô thở hổn hển, cả người run rẩy nhìn con quái vật giống hệt cha cô, “Bịch” một tiếng ngã xuống trước mắt mình.

Không có thời gian để buồn bã.

Hạ Dao quay lại vội vã đến bên giường nơi mà mẹ cô đang nằm, dùng sức xé rách ga giường để ngăn chặn những vết thương nghiêm trọng của bà , miệng kêu lên: “Mẹ ơi, mẹ, mẹ cố gắng lên, con sẽ đưa mẹ đến bệnh viện ngay lập tức!”

“Sống sót… Tìm, Tiểu Thụy… ”

Hơi thở mẹ Hạ mong manh nói những lời cuối cùng bằng một giọng yếu ớt.

Trong phòng im lặng.

Cái xác trên mặt đất bên mắt phải vẫn còn cắm một chiếc dao róc xương chói mắt, ngọn lửa vẫn đang cháy, tỏa ra mùi khét khó chịu.

Cái xác trên giường còn ấm, bà nằm trên vũng máu, đôi mắt trừng lớn nhưng ánh mắt tràn ngập sự lo lắng cho con cái.

Đây vốn là một đôi vợ chồng ân ái, cách đây không lâu họ còn phát cẩu lương trước mặt con gái.

Người đàn ông mỗi ngày tan làm đều mang hoa hồng về nhà đã tự tay cướp đi mạng sống của người mình yêu, rồi lại chết dưới tay chính con gái mình ...

Thật nực cười, thật hoang đường.

Hạ Dao nửa quỳ trước giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mẹ, ngây người hồi lâu.

Đến lúc hồi phục lại tinh thần, cô mới giật mình nhận ra rằng bản thân đã khóc ướt đẫm cả khuôn mặt.

Cho đến lúc này, cơ thể cô mới hậu tri hậu giác* bắt đầu run lên. Bởi vì sợ hãi, nhưng cũng vì đau buồn.

*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.

Sống sót, tìm Tiểu Thủy.

Đây là lời cuối cùng mà mẹ cô để lại cho cô trước khi chết, lẽ ra cô phải làm điều đó.

Nhưng mà ...

Hạ Dao sờ sờ nơi rất ngứa bên tai phải, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ.

Xin lỗi mẹ, chắc con ... cũng không sống nổi nữa.

Editor có điều muốn nói: Không biết mn như nào chứ tui tra gg mới biết “À, thì ra có dao róc xương ”