Chương 1.1

Chương 1.1:

Editor: Tiểu Mộc Mộc

------------------

“Gần đây, những vết nứt màu đen xuất hiện không thể giải thích được trên bầu trời đã trở thành chủ đề bàn tán của cả nhân loại. Hôm nay, chúng tôi may mắn mời được nhà vật lý giáo sư Giả ...”

Âm thanh TV trong phòng khách truyền vào phòng ngủ Hạ Dao qua cánh cửa khép hờ.

Cô đặt cuốn tiểu thuyết trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn ra khung cửa sổ tràn ngập ánh sáng.

Thời tiết hôm nay rất tốt, trên bầu trời trong xanh thậm chí không có dù chỉ là một đám mây trắng.

Nhưng - Ở phía bên trái bầu trời, bỗng nhiên có một vết nứt dài nhỏ màu đen.

Đã ba ngày kể từ khi nó xuất hiện, lúc trời vừa hửng sáng mọi người lập tức phát hiện ra vết nứt.

Cả thế giới đều lâm vào hoảng loạn.

Hiện tại, chính phủ chỉ thông qua các kênh thông tin truyền thông lớn nói với mọi người: Theo nghiên cứu của các chuyên gia, vết nứt này không có bất kỳ tác động nào đến cuộc sống của con người – nhằm xoa dịu lòng người.

Tuy nhiên, trên Internet tất cả các loại bình luận tiêu cực lại đang tràn ngập.

Tận thế đã đến, Trái Đất sắp bị hủy diệt, người ngoài hành tinh đang xâm lược ... đủ loại ý kiến làm rối loạn tâm trí con người.

Điều này đã trực tiếp dẫn đến việc giá cả tăng vọt, thậm chí một gói mì ăn giá hai nhân dân tệ hiện giờ được bán với giá năm nhân dân tệ.

Hạ Dao cũng dự trữ một số thứ ở nhà, chủ yếu là gạo, bánh quy nén và hai thùng nước khoáng.

Chỉ là mặc dù như thế, những người nên đi làm vẫn đang đi làm, nên đến trường thì vẫn đến trường một người cũng không nghỉ.

Tiếng TV trong phòng khách nhỏ hơn một chút, sau đó vang lên tiếng nói chuyện của mẹ Hạ.

“Alô, Lão Hạ, tan làm thì ông tranh thủ thời gian về nhà nhanh nha, bên ngoài không an toàn. Lúc nãy, trên TV nói ở thành phố C có mấy vụ trộm cướp! Hơn nữa, ngày mai ông nhớ xin nghỉ một ngày, chúng ta đến trường đón Tiểu Thụy về...”

Bà đang gọi điện cho cha Hạ, em trai của Hạ Dao hiện tại học lên sơ nhị cũng ở thành phố này, nhưng khoảng cách giữa nhà và trường học khá xa, vậy nên để cho cậu ở lại trường, chỉ về nhà vào cuối tuần.

*Sơ nhị = Lớp 8 ở Việt Nam.

Hạ Dao thầm nghĩ về nhà cũng tốt, lần này không giống như những tin đồn giả về ngày tận thế trước kia, quả thật trên trời có một vết nứt mà khoa học không thể giải thích được, nếu có chuyện gì thì cả nhà ở bên nhau cũng yên tâm hơ một chút.

Khoảng sáu giờ chiều, cha Hạ đi làm về, mang về một bông hồng như thường lệ, bất lực nói: “Tôi không thể xin nghỉ được, dạo này có quá nhiều người xin nghỉ, công ty không đủ người làm.”

Mẹ Hạ cầm lấy bông hoa đi đến bàn ăn thay vào bông hoa hôm qua, nói: “Vậy thì tôi sẽ tự đi đón, đi bằng xe buýt cũng được.”

“Haiz, cứ gọi điện thoại để em ấy về, nó đã lên sơ nhị rồi, cũng không phải trẻ con nữa.”

Mẹ Hạ lắc đầu: “Chuyện này không thể được, con không thấy tin tức sao, bây giờ ở đâu cũng hỗn loạn cả.”

“Vậy để A Dao đi cùng đi, một mình bà tôi cũng thấy không yên tâm.”

Mẹ Hạ nhìn sang phòng con gái “Con bé say tàu xe quá ...”

Đang nói chuyện thì cửa phòng khép hở mở ra, Hạ Dao đứng ở cửa nói: “Không sao đâu mẹ, chúng ta cùng đi.”

Thấy con gái nói như vậy, mẹ Hạ liền gật đầu, nói: “Vậy được rồi, mẹ đi nấu cơm trước, lát nữa gọi cho em trai con sau, sáng mai đi sớm.”

Cha Hạ cởϊ áσ khoác đặt ở trên sô pha, gãi gãi nốt đỏ nhỏ trên mu bàn tay: “ Đúng rồi, hôm nay bên ngoài không biết côn trùng ở đâu bay ra, cắn rất đau, ngày mai trước khi ra ngoài, nhớ bôi một ít dầu thơm gì đó để đề phòng.”

Mẹ Hạ dừng lại một chút hỏi ngược lại: “Bị cắn? Côn trùng gì, có vấn đề gì không?”

“Không sao, chỉ bị chích một cái thôi, công ty tôi rất nhiều người bị cắn, cũng có người đi bệnh viện kiểm tra, không có độc.”

Cha Hạ nói: “Lúc bị cắn thì có đau một chút, nhưng sau đó chỉ ngứa thôi, giống như bị muỗi đốt.”

Mẹ Hạ nghe nói không có độc liền cảm thấy yên tâm, chỉ vào phòng ngủ: “Ngăn tủ đầu giường bên trái có thuốc cao, ngăn ngứa, ông nhanh đi bôi đi.”

Hạ Dao quay trở lại phòng mở máy tính lên, quả nhiên thấy một chủ đề có tên là [Côn trùng không xác định cắn người] xuất hiện trên hot search.

Con côn trùng trong video nhỏ hơn một chút so với con muỗi, toàn thân có màu đỏ sẫm, với đôi cánh dài thon, bốn chân và hai mắt kép lồi ra màu đen.

Trên mạng có rất nhiều ý kiến

khác nhau, còn phía bên chính phủ lập tức giải thích rằng đó chỉ là một dạng biến thể của muỗi, sau khi kiểm tra đã xác định là không độc, mong mọi người đừng hoảng sợ và đóng kín các cửa lại.

Cũng có tin tức cảnh sát sẽ trừng trị nghiêm khắc những kẻ tung tin đồn thất thiệt, xin mọi người đừng mù quáng chạy theo phong trào.

Một số tài khoản chính phủ ở các khu vực khác nhau tuyên bố rằng họ đã bắt giữ một số người tung tin đồn và đính kèm ảnh của những người đó.

Bởi vì động thái đó, những người bình thường đang muốn thảo luận về vấn đề này không còn dám tùy ý đăng những suy đoán của họ trên Internet nữa.

Mãi cho đến khi ai đó tung ra một dòng tin, nói rằng anh ta đã nhìn thấy một đàn bọ dày đặc bay ra từ một vết nứt đen trên bầu trời qua một kính viễn vọng có độ phóng đại lớn.

Tình hình cuối cùng cũng không thể kiểm soát được nữa.

Hạ Dao đóng trang web lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng.

Nếu côn trùng thực sự bay ra khỏi khe nứt kia, thì chỉ sợ rằng...

Có lẽ cô đã bị tẩy não bởi những câu nói trên mạng rồi, nhưng trong nội tâm thật sự có một loại cảm giác rằng ngày tận thế sắp đến.

Cô cau mày lo lắng - Cha cô bị loại bọ đó cắn rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?

Trong bữa tối, Cha Hạ chưa ăn được hai miếng mà đã bắt đầu gãi mu bàn tay.

Hạ Dao nhìn sang thì thấy một mảng da trên mu bàn tay cha cô đã bị trầy xước, chảy ra một ít máu.

Mẹ Hạ cũng chú ý tới lo lắng nói: “Sao lại ngứa thành ra như vậy? Không được rồi, hay là đi bệnh viện khám xem sao?”

“Không sao đâu.” Cha Hạ thu tay về, ăn hai miếng cơm rồi nói: “Bị cào xước thì lại ổn rồi, không ngứa nữa.”

“Vậy lát nữa tôi lại bôi cho ông một ít thuốc.” Mẹ Hạ nói, rồi gắp cho ông một miếng thịt.

“Bây giờ thịt lợn được bán với giá năm mươi nhân dân tệ một kg.” Bà nói: “ Ông đừng mua hoa về nữa, tiết kiệm một ít tiền mua thêm thịt cho hai đứa.”

Cha Hạ cười nói: “Gia đình chúng ta không phải là giàu có, nhưng cũng không thiếu tiền mua một bông hoa, lúc đó bà gả cho tôi không phải đã nói rồi sao, tôi sẽ kiếm tiền mua hoa cho bà cả đời.”

Mẹ Hạ nhanh chóng liếc nhìn Hạ Dao rồi trừng mắt với chồng mình: “Con bé ở đây, ông nói nhảm gì vậy.”