Chương 8: Trong mơ cái gì cũng có

Mặc dù mối quan hệ mẹ con giữa hai người không dựa trên máu mủ mà chỉ gắn bó bởi luật pháp, nhưng Isabella đã nuôi cô từ nhỏ đến lớn, dành cho cô vô số tình yêu thương. Đối với Tạ Tường, Isabella từ lâu đã có một vị trí chẳng thể lay chuyển trong cuộc đời cô.

Đối mặt với những câu hỏi quan tâm một cách dồn dập của Isabella, Tạ Tường vẫn kiên nhẫn trả lời từng cái một, mãi cho đến khi Isabella hoàn toàn an tâm.

“Cúc họa mi của con được tưới nước tươi tốt lắm.”

Isabella nói: “Còn nữa, hôm nay mẹ có hỏi đồng nghiệp, họ nói là ở Trung Quốc, tất cả mọi người đều sử dụng một loại mạng xã hội, ngoài dùng để liên lạc, người Trung Quốc còn dùng nó để thanh toán khi mua hàng nữa.”

Trước ngày hôm nay Isabella còn chẳng biết Wechat tròn méo ra sao.

Mà hiện tại bà đã thuần thục đến mức có thể cầm tay chỉ dạy cho Tạ Tường cách tải ứng dụng, cài đặt, đăng ký rồi sử dụng.

Chờ cho đến khi dạy xong thì Earl cũng sắp tan học.

Sau khi tạm biệt, Tạ Tường bắt đầu mày mò cách xài Wechat, tập trung vào nghiên cứu chức năng kết bạn của ứng dụng mạng xã hội mới học này.

Isabella vì học hỏi nên đã cố ý đăng ký một tài khoản, thuận lý thành chương trở thành bạn bè đầu tiên của Tạ Tường.

Sau đó cô kiếm được tài khoản Wechat của mẹ, rồi gửi một lời mời kết bạn qua cho bà.

Tiếp theo là Bruce, nhưng hình như Bruce không có tài khoản Wechat, tìm kiếm mãi mà chẳng thấy.

Cuối cùng là Tạ Tuân Ý.

Tên Wechat của Tạ Tuân Ý chính là tên của anh, thậm chí cô còn chẳng cần phải sửa chữa ghi chú.

Thoạt nhìn, ảnh đại diện của anh là một màu đen, chỉ khi phóng to ra mới có thể nhận ra đó là một bầu trời đêm tĩnh mịch lấp lánh ánh sao trời.

Trông thật giống anh, Tạ Tường thầm nghĩ, ở ô lời mời cô viết đầy đủ tên mình vào, sau đó cô nhanh chóng nhận được lời chấp nhận.

Trong hộp thoại, bên hình đại diện của Tạ Tuân Ý, hệ thống gửi cho cô một câu mà Tạ Tường dám cá là Tạ Tuân Ý sẽ chẳng bao giờ nói ra:

[Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.]

Giọng điệu của trí tuệ nhân tạo được được gửi qua dưới tài khoản của Tạ Tuân Ý, nghe vừa cứng nhắc, vừa vụng về. Tạ Tường nhìn tới nhìn lui, bỗng cảm nhận được loại đáng yêu một cách vô tri.

Cô thích thú bởi suy nghĩ của chính mình, cô xoa má, gõ bàn phím rồi gửi cho Tạ Tuân Ý tin nhắn Wechat đầu tiên.

Trong phòng làm việc.

Tạ Tuân Ý vừa xem email, vừa thảo luận công việc với Thanh Huy thông qua cuộc gọi.

Thanh Huy: “Quản nhiều thế không biết, cứng đầu mà khoái đυ.ng nhau thì cứ để họ đυ.ng đi. Dù sao hai công ty này, tài sản của công ty này hùng hậu hơn công ty kia, cũng chẳng làm hại được nguyên khí của họ đâu.”

Tạ Tuân Ý: “Vậy vụ này chúng ta không cần thiết phải nhận.”

Thanh Huy: “Nhận chứ, sao lại không nhận? Đây là một con cá lớn kia mà.”

Tạ Tuân Ý: “Cá còn nhiều, không thiếu con này đâu.”

Thanh Huy: “Phải, phải, phải. Đã biết luật sư Tạ của chúng ta không thiếu chút tiền này, cũng không đυ.ng tới một vụ kiện mà không có phần thắng. Nhưng thịt đã dâng tới tận miệng rồi, dại gì mà không ăn.”

Tạ Tuân Ý: “Cậu cũng biết là không có phần thắng.”

Thanh Huy: “Hòa thật ra cũng chưa phải là thua mà, mấu chốt là vụ kiện này đơn giản, dễ kiếm tiền đấy!”

Tạ Tuân Ý không đáp lại, anh viết xong email trả lời rồi nhấn nút gửi. Anh mở một email khác rồi mới mở miệng nói: “Nếu làm cho công ty của bị cáo thừa nhận một mắt xích trong đó là sai sót của chính họ thì sao?”

“À há!” Thanh Huy cười ra tiếng: “Nghĩ cái gì vậy lão Tạ, đám tư bản lòng dạ hiểm độc kia sao có thể thừa nhận sai lầm của bản thân được? Nếu cậu muốn khiến bọn họ tự thừa nhận thì không bằng lập tức nằm mơ đi là vừa.”

Tạ Tuân Ý nhíu mày, không nói nữa.

Thanh Huy còn đang vui vẻ: “Nếu không thì tối này sao cậu không nghỉ sớm một tí nhỉ?”

Tạ Tuân Ý trực tiếp ngắt cuộc gọi.

Giao diện quay trở lại trang chủ, chấm đỏ thông báo hiện lên số “1” trông cực kỳ bắt mắt.

Là một lời mời kết bạn, Tạ Tuân Ý nhìn vào ghi chú, sau đó nhấn chấp nhận.

Một lát sau, liên hệ gần nhất gửi đến một tin nhắn:

Tạ Tường: [Anh ơi, anh còn đang làm việc sao?]

Cùng lúc, trong phòng dành cho khách, Tạ Tường nhận được câu trả lời từ Tạ Tuân Ý, cô quay lại nhìn thời gian, đã rạng sáng rồi.

Giờ này mà vẫn còn làm việc, bộ luật sư Trung Quốc ai cũng tha thiết được đi làm sao?

Tạ Tường không khỏi kính nể, cô chui vào chăn, tiếp tục đánh chữ.

Tạ Tường: [Ngủ quá muộn không tốt cho sức khỏe đâu, cũng ảnh hưởng tới tinh thần làm việc của ngày hôm sau nữa.]