Chương 10: Cậu bị Thẩm Băng Đàn bỏ mê hồn dược hả?

Ngày cuối tuần, Thẩm Băng Đàn như thường lệ rời giường sớm.

Chỗ cô ở cùng với địa chỉ Sơ Niệm cho cách nhau khá xa, đi xe buýt rồi chuyển sang tàu điện ngầm, sau đó còn phải đi một đoạn đường, nếu đi muộn chỉ sợ không kịp.

Từ chung cư đi ra, cô ghé vào một cửa hàng mua một phần bánh rán.

Cô vừa ăn vừa đi ra trạm xe buýt.

Đúng lúc "Đầu cây nấm" cùng "Nãi nãi xám" cũng từ bên ngoài trở về, hai người kề vai nhau, cười cười nói nói.

Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn, hai người đi tới.

"Cuối tuần còn ra ngoài nha, Băng Băng, cô nói xem cô xinh đẹp như vậy sao phải để bản thân khổ cực chứ, còn không bằng đi theo chúng tôi ăn ngon uống say, nói không chừng còn có thể câu được một "con rùa vàng."

"Nãi nãi xám" nói, khuỷu tay gần như rất quen thuộc cọ vào vai Thẩm Băng Đàn.

Thẩm Băng Đàn nghiêng người tránh ra, lui về hai bước, lãnh đạm nói: "Không hứng thú."

"Nãi nãi xám" còn muốn nói gì đó thì xe buýt vừa tới, Thẩm Băng Đàn vòng qua cô nhanh chóng lên xem.

Dựa theo địa chỉ Sơ Niệm đưa, Thẩm Băng Đàn nhìn hướng dẫn tìm đường đi, cuối cùng cũng đến một khu biệt thự cao cấp.

Tìm số nhà trước, cô mới cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Sơ Niệm: "Chị tới tiểu khu rồi."

Lúc này Sơ Niệm đang cùng dì giúp việc chuẩn bị trái cây và đồ ăn vặt, hoàn toàn không để ý đến điện thoại đặt ở bàn trà.

Tần Hoài Sơ thong thả nằm trên ghế salon chơi game, quét mắt một vòng, hững hờ mở miệng: "Tần Niệm Sơ, em có tin nhắn kìa."

"Giúp em nhìn xem là tin gì đi."

"Không biết, chắc là quảng cáo." Tần Hoài Sơ mới không rảnh rỗi nhìn điện thoại của cô.

Sơ Niệm không quá để ý, lại nhìn thấy dáng vẻ như không có xương cốt của anh trai, bất đắc dĩ nói: "Anh à, hôm nay là sinh nhật của em, sẽ có nhiều người tới, ít nhất anh phải giữ chút hình tượng chứ."

Tần Hoài Sơ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay đặt trên đó không ngừng chuyển động, cùng lúc đó thanh âm nhiệt huyết của trò chơi truyền ra:

"Double kill!"

"Triple kill!"

Đến đầu còn không buồn nhấc lên: "Anh của em bẩm sinh đã có khí chất rồi."

"....."

"Lớn như vậy mà chỉ biết nằm đó chơi, không bằng anh qua đây phụ em với dì chuẩn bị đi."

Ở phòng khách Sơ Niệm đã dành ra một chỗ trống trải, một chiếc bàn dài được đặt ở trung tâm đó, bây giờ trên đó được bày các loại điểm tâm cùng đồ ăn vặt.

Cô chuẩn bị đem tiệc sinh nhật hôm nay làm thành một yến hội. Google ngay trang -- TRÙ Mtruуện. OгG --

Tần Hoài Sơ chê cô phiền phức.

Phần lớn bạn bè mà Sơ Niệm mời tới là học sinh cấp ba, không thể uống rượu, còn học người ta bày yến hội, đúng là ở không rồi tự đi gây sự mà.

"Muốn bày gì thì em tự làm đi, anh không rảnh."

Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.

Sơ Niệm đang đứng cắm hoa tươi ở bàn dài, đành phải nhờ Tần Hoài Sơ: "Anh giúp em mở cửa đi, có thể là bạn em tới đó."

Tần Hoài Sơ miễn cưỡng đứng lên, vừa cầm điện thoại chơi vừa đi đến cửa trước, mở cửa.

"Xin chào, tôi ------" Thẩm Băng Đàn đứng ở cửa, lúc nhìn thấy gương mặt của Tần Hoài Sơ thì đột nhiên im bặt.

Trên người Tần Hoài Sơ là áo jacket màu đen, quần dài đen, cả người nhìn cực kì lạnh lùng, ngũ quan cứng rắn soái khí, đôi mắt đào hoa thâm thúy đen như mực.

Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Băng Đàn, hắn bỏ điện thoại qua một bên, nửa người tựa trên khung cửa, như có điều suy nghĩ dò xét cô.

"Cái kia....." Chính Thẩm Băng Đàn cũng có chút khó tin, tay cầm túi quà có chút dùng lực, vô thức lui về phía sau một bước: "Xin lỗi, hình như tôi đi nhầm rồi."

"Không nhầm không nhầm đâu, Thẩm lão sư, chính là chỗ này!" Sơ Niệm bỏ công việc bên trong ra ngoài tiếp đón, nhìn thấy Thẩm Băng Đàn thì càng cao hứng chạy tới ôm lấy cánh tay cô: "Em còn sợ là chị không tới nữa, không nghĩ tới chị lại tới sớm như vậy, đúng là vui quá đi!"

Thẩm Băng Đàn bị Sơ Niệm lôi kéo đi vào phòng khách: "Thẩm lão sư cứ tự nhiên, không cần câu nệ, trong nhà chỉ có em cùng với anh trai, ba mẹ em không có ở nhà."

Thẩm Băng Đàn rất kinh ngạc: "Hôm nay không phải sinh nhật của em hả, sao ba mẹ lại không ở nhà?"

Sơ Niệm nhún vai, thở dài nói: "Ba em nói mẹ hay nạn vào ngày sinh nhật, phải chờ hôm nay qua đi mới ổn vì vậy mới sáng sớm hai người họ đã đi rồi. Sinh nhật của em cùng anh trai đều như vậy mà trôi qua, em đã sớm quen, dù sao buổi tối lúc họ trở về sẽ bù đắp thêm."

Thẩm Băng Đàn cười cười: "Tình cảm ba mẹ thật tốt."

"Hai người họ mới là chân ái, em cùng anh trai chỉ là ngoài ý muốn."

Dì giúp việc bưng nước tới, Sơ Niệm nhận lấy đưa cho Thẩm Băng Đàn: "Thẩm lão sư cứ ngồi chơi, em còn chưa chuẩn bị xong, chị chờ chút nha."

Thẩm Băng Đàn quay đầu nhìn thấy Sơ Niệm đã chuẩn bị gần một nửa, liền đứng lên: "Để chị phụ một tay."

"Như vậy sao được, chị là khách sao có thể để chị làm chứ." Sơ Niệm cưỡng ép đem Thẩm Băng Đàn ngồi trở xuống, cùng với Tần Hoài Sơ cả nửa ngày cũng không lên tiếng nói: "Anh đừng chơi nữa, anh giúp em tiếp đón khách đi chứ."

Sau khi Sơ Niệm đi, trên ghế salon chỉ còn lại hai người Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ.

Bầu không khí đôt nhiên yên tĩnh trở lại.

Thẩm Băng Đàn đến bây giờ còn có chút khó tin.

Thì ra Sơ Niệm là em gái của Tần Hoài Sơ, thế giới này cũng nhỏ thật.

"Tần Hoài Sơ, Sơ Niệm....."

Trong lòng Thẩm Băng Đàn không ngừng nhắc lấy tên hai người, lại nghĩ tới lời Sơ Niệm nói ba mẹ em ấy mới là chân ái, anh em họ chỉ là ngoài ý muốn----

"Mẹ của anh không phải họ Sơ chứ?" Cô chợt nhìn về phía Tần Hoài Sơ.

Tần Hoài Sơ đang cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy cô nói mới nhấc mí mắt nhìn qua, ung dung nói: "Việc tới mức này, đáp án còn chưa đủ rõ ràng sao?"

"......."

Thẩm Băng Đàn bưng ly nước uống hai ngụm, nhìn giờ này mà trong nhà còn rất yên tĩnh, mới hậu tri hậu giác nhận ra mình đến hơi sớm.

Cô không có bạn, cũng chưa từng tham gia tiệc sinh nhật gì đó, chỉ có một người bạn từ nhỏ là Mẫn Phong.

Mỗi lần tới sinh nhật Mẫn Phong, cô đều đến rất sớm, cho nên hôm nay cũng vậy.

Ngồi không một hồi, nhìn thấy tạp chí trên bàn, cô cầm lên tùy ý lật xem.

Tần Hoài Sơ bỗng nhiên đứng dậy rời đi, rất nhanh đã quay lại trên tay còn có một dĩa trái cây ướp lạnh, đặt xuống trước mặt cô.

Thể hiện rõ dáng vẻ thay em gái mình tiếp đãi khách.

Không biết có phải do vô tình hay không, trái cây lại là thứ cô thích nhất sầu riêng.

Sầu riêng quá đắt, đã lâu rồi Thẩm Băng Đàn chưa ăn.

Cô có chút thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn Tần tổng."

"Đây không phải công ty nên không cần khách khí như vậy." Con ngươi thâm thúy của Tần Hoài Sơ nhìn cô, chậm rãi từng câu một giới thiệu: "Tôi tên Tần Hoài Sơ, cái tên này cô thấy xa lạ lắm sao?"

"Hai người đang nói gì vậy?" Sơ Niệm đã chuẩn bị xong, tới ngồi bên cạnh Thẩm Băng Đàn.

Lại sợ vừa rồi Tần Hoài Sơ đắc tội với khách của cô, Sơ Niệm nói: "Người anh này của em luôn không được vui vẻ, chị tuyệt đối đừng chấp nhất với anh ấy."

Tần Hoài Sơ cười nhạo một tiếng, lại cầm điện thoại di động lên.

Thẩm Băng Đàn lắc đầu nói không có, lại nghĩ tới một việc quan trọng hôm nay, đem quà tặng đưa qua: "Sinh nhật vui vẻ!"

"Chị tới là tốt lắm rồi, sao còn tặng quà, quá tốn kém đó." Sơ Niệm nhận quà, đôi mắt xinh đẹp cười đến cong cả lên.

Tần Hoài Sơ bỗng dưng nhớ tới việc gì, mí mắt liền giật lên hai cái.

Sơ Niệm cẩn thẩn mở hộp quà ra, đem một trâm cài áo bằng bạc lấy ra.

Hai giây sau, Sơ Niệm xoay người lại, cười như không cười đem trâm cài áo lắc qua lắc lại trước mặt Tần Hoài Sơ: "Mua hết 379 vạn, do nhà thiết kế nổi tiếng đặc biệt làm ra, trên thế giới chỉ có duy nhất một cái duy nhất sao?"

Tần Hoài Sơ vẫn rất bình tĩnh nói: "Tối hôm qua không phải đã đưa hồng bao cho em rồi sao, còn thu được quà tặng có giá trị 379, nếu em ghét bỏ thì sang năm một cái cũng không có."

Sơ Niệm bất mãn bĩu môi, phàn nàn với Thẩm Băng Đàn: "Chị nhìn anh ấy đáng ghét chưa kìa, tối hôm qua anh ấy đưa cho em một trâm cài ý như vậy, còn gạt em nói vật này mua hơn ba trăm vạn."

Vừa cẩn thận ngắm nghía trâm cài Thẩm Băng Đàn đưa, rất ngạc nhiên: "Không ngờ chị và anh em lại ăn ý như vậy, đến chọn quà cũng không giống, chẳng lẽ hai người đã thương lượng trước rồi?"

Thẩm Băng Đàn:"......."

Tiếng chuông cửa vang lên.

Sơ Niệm vội vàng đi mở cửa.

Người tới là Doãn Lê Hân, còn có Khương Dĩ Tắc.

Đều là anh em cùng Tần Hoài Sơ chơi đùa từ nhỏ đến lớn.

Khương Dĩ Tắc cùng Doãn Lê Hân vừa vào nhà đã thấy Thẩm Băng Đàn ngồi trên salon.

Hai người liếc nhìn nhau, cùng dùng ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn về Tần Hoài Sơ.

Sơ Niệm đang định giới thiệu Thẩm Băng Đàn, Khương Dĩ Tắc đã chủ động tiến lên cùng cô chào hỏi: "Đã lâu không gặp."

Thẩm Băng Đàn cười gật đầu.

Sơ Niệm miệng còn đang hé mở, một hồi lâu mới nhớ tới liền hỏi: "Anh Dĩ Tắc, hai người biết nhau sao?"

Mọi người cùng nhau ngồi xuống, Khương Dĩ Tắc nói: "Bạn học cũ."

Doãn Lê Hân ngồi bên cạnh Tần Hoài Sơ, tràn đầy phấn khởi nói: "Từ tiểu học đến sơ trung, Dĩ Tắc và Thẩm Băng Đàn thường xuyên tranh hạng nhất với nhau. Đến cao trung thì tôi không chung trường với hai người nữa, sao nào, rốt cục hai bọn họ ai lợi hại hơn?"

Tần Hoài Sơ không buồn phản ứng với hắn.

Sơ Niệm hỏi Khương Dĩ Tắc: "Anh Dĩ Tắc, có phải quan hệ của anh và Thẩm lão sư rất tốt không? Anh và Thẩm lão sư ưu tú như vậy, khẳng định là nhân vật phong vân ở trường học, khi đó có ai ghép CP hai người không? Anh cùng với chị ấy có thành đôi không?"

Khương Dĩ Tắc nhìn sang: "Hả?"

Sơ Niệm không hiểu sao có chút chột dạ, né tránh ánh mắt của hắn, lòng bàn tay xoa xao đầu gối: "Em chỉ là có hơi hiếu kì nên tùy tiện hỏi thôi."

"Không cùng lớp, chưa nói được mấy câu." Khương Dĩ Tắc nhấc cằm, ra hiệu về hướng Tần Hoài Sơ: "Anh em cùng với cô ấy hẳn là quen thuộc hơn đó."

Sơ Niệm nhìn Tần Hoài Sơ, lại nhìn Thẩm Băng Đàn, nhớ tới dáng vẻ xa cách của bọn họ.

Cô thật sự nhìn không ra hai người này trước kia có quen biết.

Tần Hoài Sơ đứng dậy đi về hướng phòng bếp: "Hai người uống rượu không, tôi đi lấy."

Bạn học của Sơ Niệm cũng liên tiếp kéo tới, gần trưa Sơ Niệm lôi kéo Thẩm Băng Đàn giới thiệu với các bạn học, rồi dẫn cô đi ăn gì đó.

Tần Hoài Sơ vẫn dựa người vào ghế salon, thưởng thức ly rượu đỏ trên tay.

Khương Dĩ Tắc giơ ly rượu tựa lưng vào ghế sô pha bên cạnh, nghiêng đầu nhìn hắn, như lơ đãng mà cười nói: "Trách sao lại muốn mua một tầng hai phòng ở vịnh Thủy Vân, là muốn cùng cô ấy ở một chỗ sao?"

Doãn Lê Hân lại gần: "Hai người không phải chia tay rồi sao, còn nhớ mãi không quên à? Hay cậu bị Thẩm Băng Đàn bỏ mê hồn dược rồi?"

Tần Hoài Sơ uống cạn rượu trong ly, đặt ly lên bàn trà, đứng dậy đi lên lầu.

Doãn Lê Hân: "Cậu đi đâu đó?"

"Đi ngủ!"

Khương Dĩ Tắc & Doãn Lê Hân: "......."

- -------------

Ban ngày Sơ Niệm cùng bạn bè tổ chức sinh nhật.

Buổi tối ba mẹ trở về, cả nhà bồi ông bà nội dùng bữa tối, rồi cùng nhau tặng quà sinh nhật cho Sơ Niệm.

Tặng quà rồi cắt bánh kem xong, Tần Hoài Sơ buồn bực ngán ngẩm ngồi trên ghế salon xem TV.

Ông nội Tần nhìn về phía hắn: "Ông Lục bệnh nặng mới khỏi, từ bệnh viện trở về, thứ ba này Lục gia tổ chức tiệc tối, đến lúc đó con thay ông đi qua đó thăm hỏi đi."

Tần Hoài Sơ ngáp một cái, không quá hứng thú nói: "Con có việc rồi."

"Ông hỏi trợ lý Tề rồi, tối hôm đó con không có tiệc xã giao, đừng có lừa ông. Ông mặc kệ, dù sao con nhất định phải đi!"

Tần Hoài Sơ bỗng ngồi thẳng lên, dò xét ông nội Tần: "Vì cái gì mà con phải đi, đừng nói là ông đào hố cho con đó?"

"Con là cháu ruột của ông, sao mà ông làm vậy được đúng không?"

Sơ Niệm lại gần nói: "Ông nội đánh cược thua Lục gia gia, đã đáp ứng Lục gia gia đem cháu gái Lục gia giới thiệu cho anh, làm bạn nhảy của anh trong buổi tiệc đó."

Tần Hoài Sơ nheo mắt, dứt khoát cự tuyệt: "Không đi!"

Ông nội Tần nhẹ nhàng khuyên bảo: "Con cũng lớn rồi, đến bây giờ một người bạn gái cũng chưa thấy con mang về, ông nội đây là thấy sốt ruột thay con. Vả lại ông Lục cũng coi trọng con, muốn đem cháu gái giới thiệu cho con, đây chính là việc tốt. Chúng ta và Lục gia cũng coi như là thế giao, con cũng phải cho ông chút mặt mũi chứ, nói không chừng lại rất hợp nhau."

"Không có chút nào hợp hết!"

Thấy thái độ kiên quyết của cháu trai, ông nội Tần cũng không thể trách được, than thở nói: "Ông Lục cũng là có ý tốt, ông ấy đã mở lời sao ông từ chối được chứ? Con nếu không thích thì tối thứ ba tự mình mang một bạn nữ tới đi, để cho ông Lục hết hy vọng. Cho dù thế nào, ông Lục mới xuất viện, con là hậu bối thì phải đến thăm, tối thứ ba nhất định phải đi!"

Ông nội Tần nói xong thì lắc đầu, đứng dậy đi khỏi phòng khách.

Con ngươi của Sơ Niệm khẽ đảo, chống cằm nhìn Tần Hoài Sơ: "Anh, bằng không anh cầu xin em đi, em thay anh tìm một bạn nữ cùng anh tham gia tiệc tối?"

"Em sao?" Tần Hoài Sơ liếc nhìn cô.

Sơ Niệm không phục: "Thế nào? Em đây là suy nghĩ cho anh đó, anh mang một người bạn gái xinh đẹp tới, thiên kim Lục gia đó khẳng định thấy khó liền lui. Mà đã là tiệc thì sẽ có rất nhiều người tới bắt chuyện, mang bạn gái còn có thể tránh được rất nhiều phiền phức nữa."

Tần Hoài Sơ khoanh tay, nhíu mày suy nghĩ lời của Sơ Niệm, khóe môi nhàn nhạt cong lên.

Một lát sau, hắn đứng lên, xoa nhẹ đầu Sơ Niệm: "Quan tâm chuyện học của em đi, bớt can thiệp vào chính sự."

- ---------------

Hoàn chương 10: 14h15

3071K

Lời editor: Phiên ngoại về Cp Niệm Tắc cũng đáng yêu lắm đó mọi người!!!