Hai người cùng nhau trở về hẻm nhỏ, Đinh Nhất luôn nhìn cánh tay buông thõng của Phó Phái Bạch, biểu lộ do dự.
Một lúc lâu sau hắn cởi giày cỏ, từ giày dưới đệm giày lấy ra một chuỗi đồng tiền, đưa cho Phó Phái Bạch, "Đi, ca mang ngươi đi gặp đại phu."
Phó Phái Bạch hơi kinh ngạc, người này vẫn luôn cất giấu đồng tiền cứng như vậy ở lòng bàn chân, đi đường không cấn đến đau sao.
Nàng khoát khoát tay, xin miễn nói: "Không cần."
Bọn hắn chẳng qua mới quen biết mấy canh giờ, Đinh Nhất liền nguyện ý đem "Toàn bộ gia tài" móc ra cho nàng xem bệnh, nói không cảm động khẳng định là giả, nhưng từ khi phụ mẫu bị người ta hạ thuốc dẫn đến ngộ hại ở thôn Hoài Liễu, lui tới với người khác, nàng liền có thêm một tầng phòng bị và cảnh giác.
"Ai nha, ngươi chớ ngại, ta nói, ta và ngươi cực kỳ hợp ý, tranh thủ thời gian đi với ta xem cánh tay này một chút đi, lỡ như gieo xuống mầm bệnh gì, trở thành tàn phế thì làm sao bây giờ, còn nữa, ngươi không phải nói muốn học võ à, cánh tay gãy còn cầm vũ khí thế nào."
Ánh mắt Phó Phái Bạch khẽ dao động, sau khi suy nghĩ, nàng nhẹ giọng đồng ý, "Vậy đa tạ ngươi, sau này ta sẽ trả lại gấp trăm lần."
Đinh Nhất không để lời này ở trong lòng, mang Phó Phái Bạch đi về phía chợ Tây, giờ này y quán đều đóng cửa, nhưng hắn biết có một nơi nhất định còn có người.
Sau một phút hai người quanh đi quẩn lại, dừng lại bên ngoài sân nhỏ của một nhà nông đơn sơ. Đinh Nhất nghênh ngang đẩy cửa sân ra, nhìn thấy quả nhiên nhà gỗ vẫn đèn đuốc sáng trưng, hắn một cước đá văng cửa gỗ, hô: "Văn lão đầu, ta tới."
Trong phòng lão giả râu bạc trắng đang cầm một vật nhỏ, cẩn thận nghiên cứu, bị động tĩnh huyên náo này hít một ngụm khí lạnh, hắn thổi râu bạc, sau khi thấy rõ người tới, liênf đẩy Đinh Nhất đuổi ra ngoài, "Mau mau cút, tiểu tử thối nhà ngươi không chừng ngày nào hù chết lão phu, cút nhanh lên."
Đinh Nhất cười híp mắt, "Đừng nha đừng nha, tìm ngươi là vì có chính sự, ngày khác mua cho ngươi rượu uống bồi tội."
"Tiểu ăn mày ngươi còn mua rượu, khoe khoang quá trớn, có việc thì nói, xúc xắc tám mặt của lão phu còn chưa giải xong đâu."
Đinh Nhất thấy thành công, mau kéo người gầy gò đứng trong nội viện đi qua, chỉ chỉ, "Ầy, ngươi xem cánh tay của hắn là bị gãy hay thế nào."
Lão đầu râu bạc trắng nhẹ nhàng lườm Phó Phái Bạch một chút, ngữ khí ôn hòa xuống, "Vào đi."
Ba người đi vào phòng, phòng đơn giản không lớn có thể dùng nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung, ngoại trừ ở giữa có một cái bàn, còn có ngăn tủ rách rưới, còn lại chính là góc tường đệm mấy tầng cỏ khô trải chiếu rơm lên, miễn cưỡng coi là "Giường" gì đó.
"Ngồi đi, hết sức nhấc cánh tay thử một chút."
Phó Phái Bạch nghe vậy ngồi xuống, phát lực ý đồ nâng cánh tay lên, nhưng một lần phát lực, khuỷu tay liền có đau đớn bén nhọn truyền đến.
"Được rồi", lão nhân phất tay kêu dừng, phối hợp nâng cánh tay mềm nhũn của Phó Phái Bạch lên, tiếp theo tìm tòi trên cánh tay, cuối cùng đặt ở chỗ khớp nối, chẳng biết tại sao nói một câu: "Các ngươi nhìn bên kia."
Thời điểm Phó Phái Bạch và Đinh Nhất cùng nhau quay đầu, lão đầu ấn lấy cánh tay nàng, một cái tay nâng chỗ khớp nối đảo một cái, khớp nối sai chỗ phục hồi như cũ, phát ra tiếng răng rắc thanh thúy.
Phó Phái Bạch đau đến suýt chút nữa kêu một tiếng, cuối cùng vẫn cắn chặt răng nuốt xuống, chỉ là sắc mặt tái nhợt cực kỳ, cái trán còn rịn ra một chút mồ hôi lạnh.
Lão đầu lườm nàng một cái: "cô nương này ngược lại có thể chịu."
"Cô nương?", Đinh Nhất há to miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Ngươi là nữ nhân?"
Phó Phái Bạch thu hồi cánh tay, nhẹ nhàng trả lời: "Ta chưa từng nói ta là nam."
Đinh Nhất đứng lên, vây quanh Phó Phái Bạch dò xét, "Ngươi cái này, cái này cái này cái này, cái này nào có dáng vẻ cô nương."
Lão đầu cười nói: "Cô nương này xương cốt dài hơn so với nữ tử bình thường, ngũ quan cũng nhiều khí khái hào hùng, cũng không trách được ngươi nhận lầm."
Trong lúc nhất thời Đinh Nhất khó mà tiếp nhận, biểu lộ giống như kinh ngạc, sau một lúc lâu nghẹn lời mới hỏi lão đầu: "Sao ngươi nhìn ra được?"
Lão đầu vuốt vuốt râu, không khỏi đắc ý nói: "Đây có cái gì, lão phu là thiên hạ đệ nhất y thánh, nhìn qua vô số người, người này, mỗi sợi tóc mỗi tấc xương cốt ta đều có thể nhìn ra, nữ tử nhưng giả trang nam trang, nhưng căn cốt không cách nào biến hóa, người bình thường nhìn không ra, lão phu vừa liếc đã có thể nhìn thấu."
Đinh Nhất trợn mắt, tiến đến bên cạnh Phó Phái Bạch, nhỏ giọng nói: "Đừng để ý đến hắn, hắn đang nằm mơ, lại còn y thánh cái quỷ gì chứ."
Lão đầu lưu loát nói xong chuyện cũ mây gió của mình, lòng dạ thư sướиɠ, nhìn Phó Phái Bạch mắt không chớp nhìn chằm chằm trên bàn xúc xắc khéo léo trên bàn, hỏi: "Biết chơi sao?"
Phó Phái Bạch yên lặng duỗi tay qua, cầm lấy xúc xắc hình dạng kỳ lạ kia, ngón tay linh hoạt trên dưới tung bay, mang các mặt của xúc xắc tiến hành chuyển động, không bao lâu, mỗi một mặt liền hồi phục tại chỗ, số lượng chữ khắc phía trên không khác nhau chút nào.
Con mắt lão đầu đều trợn tròn, túm lấy xúc xắc trên dưới dò xét, hắn thức vài đêm đều không giải được đồ chơi tinh xảo này, đơn giản như vậy liền bị phá giải rồi?
"Ngươi, sao ngươi làm được?"
Phó Phái Bạch rũ mi mắt, nhìn chằm chằm góc bàn, "Đệ đệ ta ưa thích chơi những thứ này, trước kia thường cùng hắn chơi, nhìn đến mức quá nhiều, tất nhiên là sẽ biết."
Lão đầu vừa muốn hỏi đệ đệ kia của ngươi cũng rất biết cách phá giải rồi, Đinh Nhất liền lặng lẽ kéo kéo cánh tay hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Phía Tây tới."
Lão đầu nghe xong, thần sắc hưng phấn phai nhạt đi, vò đầu nói: "Cái đồ chơi này lão phu bỏ ra vỏn vẹn ba ngày cũng không giải được, không ngờ tiểu cô nương ngươi một phát liền phá giải, lão phu thật sự là bội phục, bội phục."
"Không có gì, vật này có kỹ xảo, quen thuộc kỹ xảo, suy một ra ba, những đồ vật tương tự cũng có thể giải như vậy."
"Ồ? Lại có loại đường tắt này sao, mau mau nói cho lão phu."
"Uy, Văn lão đầu, ta dẫn người tới là để ngươi khám bệnh, không phải làm lão sư cho ngươi, cánh tay bị thương đã trị xong, ngươi phải xem mặt này, con mắt này sưng to như vậy, vạn nhất mù thì làm sao bây giờ, còn nữa có nội thương gì không, ngươi cũng tranh thủ thời gian nhìn một cái", nói xong, Đinh Nhất lấy ra chuỗi đồng tiền trong ngực bộp một tiếng để lên bàn.
Lão đầu vỗ ót một cái, cũng biết mình nhất thời hưng phấn quá mức, lúc này trị liệu quan trọng, liền chạy đến ngoài viện lục lọi trong một vò vạc lớn một lát, sau đó đem một ít thảo dược phơi khô trở lại trong phòng, ngay sau đó ngay trước mặt hai người bỏ thảo dược vào trong miệng nhai nhóp nhép, một lát sau phun ra, đem thảo dược nát bấy thoa lên vết thương trên mặt Phó Phái Bạch.
Đinh Nhất nhíu mày hô to: “Gớm chết được.”
Lão đầu không để ý, vừa nhai vừa nói: "Năm trước đầu của tiểu tử ngươi bị người ta đánh ra hoa, lão phu cũng trị cho ngươi như thế."
Đinh Nhất vội vàng hứ vài tiếng.
Phó Phái Bạch không nhúc nhích, mí mắt đều không nháy một cái, yên tĩnh ngồi ở chỗ đó tùy ý lão đầu bó thuốc cho nàng.
Chờ thuốc thoa xong, nàng lên tiếng nói cám ơn: "Cảm tạ lão bá."
"Việc nhỏ, không cần nói cảm ơn."
Đinh Nhất nhìn ngoại thương điều trị xong, lại thúc giục nói: "Lão đầu, ngươi bắt mạch đi, nhìn xem có nội thương gì không?"
Kỳ thật có nội thương hay không vốn không cần bắt mạch, lão đầu nhìn dáng vẻ Phó Phái Bạch, nước da tái nhợt, hai mắt vô thần, bờ môi khô nứt, xem chừng là do dinh dưỡng không đầy đủ mà thôi, ăn chút thịt bồi bổ là được.
Hắn lộ vẻ do dự, xoắn xuýt một lúc lâu sau mới đi đến trong nội viện, đem xuống một miếng xuy thịt hong khô.
Mắt Đinh Nhất sáng lên, ánh mắt chăm chú nhìn theo xuy thịt đang di động .
Lão đầu thở dài, mang theo xuy thịt lắc lư trước mặt Phó Phái Bạch, "Đây là hai lạng thịt, thế nhưng là bì lợn ngon nhất, lão phu ta trân quý mấy tháng đều không dám ăn, lúc này cùng ngươi làm một giao dịch, ngươi dạy ta kỹ xảo phá giải, ta cho ngươi thịt này được chứ?"
Phó Phái Bạch không nói chuyện, Đinh Nhất vội vã mở miệng, thay nàng đáp ứng, "Được được được! Nhanh nấu đi."
Lão đầu không nhẹ không nặng đá hắn một cước, "Liên quan gì đến ngươi, ta hỏi vị cô nương kia, thịt này cũng không có phần của ngươi."
Phó Phái Bạch nhìn Đinh Nhất một cái, thấy ánh mắt mong chờ của hắn, đành phải nhẹ gật đầu.
Rất nhanh, đêm khuya trong tiểu viện nhà nông dâng lên khói bếp lượn lờ.
Ba người cầm vò rượu ngồi trên băng ghế, vây một chỗ nhìn bàn đồ ăn đen sì trên mặt ghế đá.
Đinh Nhất hơi không dám động đũa, hồ nghi nói: "Cái này có thể ăn sao?"
Đáy lòng lão đầu cũng có chút mơ hồ, hắn làm đồ ăn chỉ có thể đảm bảo chín, những cái khác không cách nào cam đoan, nhưng tốt xấu là tự mình làm, sao cũng không thể làm mất mặt chính mình, liền dẫn đầu đưa đũa qua.
"Tóm lại ăn không chết ngươi đâu."
Hắn kẹp một khối thịt biến thành màu đen bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt, thịt cứng đến nỗi suýt chút cấn rơi cái răng già của hắn, bởi vì da đều cháy, hương vị còn hơi đắng, hắn tranh thủ thời gian cắn một ngụm bánh cao lương, mập mờ nuốt xuống.
Sau đó điềm nhiên như không có việc gì nói: "Ừm, không tệ không tệ, xem ra trù nghệ của lão phu có tiến bộ."
Đinh Nhất chần chờ kẹp lên một khối bỏ vào trong miệng, một lúc sau, sắc mặt dữ tợn mở miệng: "Phi, cái này là thứ gì, thịt hay là tảng đá, Văn lão đầu, ngươi lấy tảng đá lừa gạt chúng ta có phải hay không."
Hai người đang đấu võ mồm, vẻ mặt Phó Phái Bạch lạnh nhạt bắt đầu ăn, cắn một miếng bánh cao lương, không nhanh không chậm ăn, ăn vào hốc mắt đỏ lên, ăn vào cổ họng nghẹn ngào.
Đây cũng là bữa ăn tốt nhất của nàng trong hơn nửa tháng nay, hơn nửa tháng màn trời chiếu đất, dựa vào rau dại quả dại đỡ đói, có khi đói đến hung ác, còn suýt gặm vỏ cây.
Hai người kia thấy thế cũng không náo động nữa mà im lặng, ba người yên tĩnh ăn xong một bàn xuy thịt trên mặt đất.
Sau khi ăn xong lão đầu liền không kịp chờ đợi lôi Phó Phái Bạch trở lại phòng, từ sâu trong góc chuyển ra một cái rương không nhỏ, giống như là khoe khoang chiến lợi phẩm ra trên mặt đất,mở rương, hào khí vung tay, "Đây đều là đồ chơi tinh xảo ta thu thập mấy năm nay, bên trái chính là phá giải, bên phải chưa phá giải, cô nương ngươi xem giúp ta một chút."
"Lão nhân này, cũng không xem một chút đã là giờ gì, địa chủ cũng không bốc lột người ta nhue thế, phó, phó...", Đinh Nhất gãi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên xưng hô đối phương như thế nào, hiện tại biết người ta là một cô nương, đương nhiên không thể xưng huynh gọi đệ.
"Này, ngươi xưng hô như thế nào?"
"Gọi ta Phái Bạch là được."
"Gọi tên như vậy thì xa lạ lắm, nhìn ngươi nhỏ hơn ta mấy tuổi, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Bạch được rồi."
Đinh Nhất nói tiếp: "Vậy Tiểu Bạch, chúng ta về đi, giày vò quá nửa đêm, cũng nên nghỉ ngơi một chút."
Lão đầu trừng mắt về phía hắn, "Về thế nào, cái ngõ hẻm bốn phía đều dột nát của ngươi sao? Van ngươi nha tiểu tử thối, người ta là cô nương, nam nữ khác biệt, ngươi còn muốn ngủ cùng một chỗ với người ta, chiếm tiện nghi của người ta."
Đinh Nhất mở to mắt, "Sao có thể, trước đó ta luôn xem Tiểu Bạch là huynh đệ, nàng đây không phải không có chỗ đi sao, cũng chỉ có thể khiến ta ủy khuất, Đinh Nhất ta mặc dù chỉ là tên ăn mày nhỏ, nhưng cũng là đi ngay ngồi thẳng, tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, động ý nghĩ xấu, Tiểu Bạch ngươi yên tâm đi."
Phó Phái Bạch còn chưa lên tiếng, lão đầu lại nói: "Không được, không được, nếu không thì như thế này, ta bên kia, nhìn thấy không, trước kia là phòng thảo dược, hiện tại để trống, dọn dẹp một chút miễn cưỡng cũng có thể ngủ, Phó cô nương liền tạm thời ở lại chỗ ta đi, ta cũng tiện thỉnh giáo ngươi."
"Lão đầu ngươi bất công, trước kia ta nhiều lần cầu ngươi cho ta vào ngủ, ngươi chết sống không làm, hiện tại Tiểu Bạch đến một lần ngươi liền cho phép, ngươi cái này, cái này, cái này…", Đinh Nhất nghẹn lời, nửa ngày cái này không ra được nửa vế sau.
"Đi đi đi, ngươi thì có chuyện gì, gia hoả ngươi mười ngày nửa tháng đều không tắm rửa, thối muốn chết, để ngươi ở, muốn hun chết lão phu sao, lại nói ngươi là một nam tử hán đại trượng phu, sao có thể so sánh với cô nương, đại trượng phu lấy trời làm mái, lấy đất làm nhà có gì không thể, đi nhanh lên, nếu ngươi không đi ta cần phải đuổi người nha."
Hai người môi lưỡi giao chiến, Phó Phái Bạch căn bản không có khoảng trống để nói chen vào, nàng muốn nói không cần, mình không mong manh như vậy, đi ngủ ở ngõ hẻm cũng được.
Cuối cùng vấn để tá túc của đã ấn định lúc hai người không ngừng líu lo, Phó Phái Bạch ngủ ở trong phòng thảo dược của lão đầu.
Nàng dĩ nhiên là không có ý kiến gì, có thể đến một chỗ ở che gió che mưa là chuyện tốt lắm rồi.
Đợi sau khi Đinh Nhất đi, nàng cánh tay vừa chữa trị lên, nhớ lại kiểu dáng tiêu chuẩn tạ lễ mà cha nàng đã dạy nàng.
"Đa tạ ngươi, lão bá."
Lão đầu nhìn thân thể gầy gò của Phó Phái Bạch, không cần hỏi cũng biết gặp biến cố trắc trở như thế nào mới một đường tới đây, vẻ mặt hắn ôn hoà nói: "Không có chuyện gì cô nương, còn chưa hỏi tên đầy đủ của ngươi? Ngươi tên gì?"
"Phó Phái Bạch."
Lão đầu cười haha hai tiếng, "Ta tên là Văn Tuyết Phong, ngày thường gọi ta Văn bá là được rồi."
"Vâng, đa tạ Văn bá."