Chương 5: Tâm ý đã quyết

Mặt trời chiều ngả về tây, lúc này đang đến giờ cơm, khói bếp các nhà lượn lờ dâng lên, những rặng liễu đung đưa trong không trung, ráng chiều rực rỡ trên từng cánh đồng, xóm làng tạo nên một khung cảnh thôn quê thanh bình, nhàn nhã.

Phó Phái Bạch và bọn tiểu đồng trong thôn bắt cá trở về, nàng mang theo một sọt chiến lợi phẩm, vui vẻ vô cùng, ngâm nga một tiểu khúc mà mẫu thân dạy cho nàng trên đường nhỏ trở về nhà.

Chờ khi trở về tiểu viện nhà mình, nàng nhìn thấy mẫu thân đang xắn tay áo cầm cái nồi xào rau, cha múa kiếm ở bên cạnh, đệ đệ ở một bên vỗ tay bảo hay, cười đến thoải mái.

Rất nhanh, phụ thân, mẫu thân và đệ đệ đều trông thấy nàng trở về, quay người cùng nhau nhìn nàng, trên mặt đều mang theo nụ cười ấm áp.

"A Phái."

"A Phái."

"A tỷ!"

Phó Phái Bạch cũng cười đáp lại, buông sọt cá xuống, muốn đi đến bên cạnh người nhà của nàng, nhưng thoáng qua, vẻ mặt tươi cười vừa rồi của ba người đọng lại, trên cổ xuất hiện tơ máu mong manh, trong nháy mắt máu tươi phun ra ngoài, té ngã trên đất.

Phó Gia Hứa cách Phó Phái Bạch gần nhất, sau khi thân thể nho nhỏ của hắn ngã trên mặt đất lại vươn một cánh tay về hướng Phó Phái Bạch, tỏ vẻ thống khổ, miệng nhỏ ngập ngừng nói, "A, a tỷ, a tỷ..."

Dưới chân Phó Phái Bạch giống như đeo chì bất động, nàng cảm thấy tâm mình bị xé nát, lại chỉ có thể vô lực khóc rống, gào thét.

"Cha! Mẹ! Gia Hứa!"

Ác mộng, ác mộng vô tận...

Phó Phái Bạch giật mình tỉnh lại, nhịp tim như sấm, trong phòng thảo dược một màu đen kịt, nàng sờ lên mặt mình, hai tay ướt đẫm.

Nàng đờ đẫn nhìn hư không, nặng nề thở dốc, một lúc sau mới bình tĩnh lại, phát hiện trong l*иg ngực hình như có một luồng hơi ấm truyền đến, giơ tay lấy ra một khối ngọc bội hình bầu dục, nắm ngọc bội kia trong tay, giờ phút này lại còn nóng hơn so với lòng bàn tay.

Nàng đem ngọc bội lại gần, đưa lên trước mắt ngắm nghía, mũi thở mấp máy, ngửi thấy một loại mùi thơm nào đó, lại xích lại gần chút, nhẹ ngửi, chóp mũi truyền đến một loại hương khí nhạt nhẽo, nàng cảm thấy mùi vị kia có chút quen thuộc, ngưng thần suy nghĩ kỹ một hồi mới nhớ tới mùi vị kia nàng đã từng ngửi thấy khi nữ tử bạch y nữ tử kia kéo nàng ra khỏi hầm.

Loại hương khí này vô cùng nhạt, khác hẳn với những loại nước hoa mà Phó Phái Bạch từng ngửi trước đây, không phải hương hoa, cũng không phải hương vị thảo dược, là một loại hương vị nhàn nhạt dễ ngửi.

Nàng khẽ ngửi hai lần, đem ngọc bội nhét trở lại trong ngực, lại nhắm mắt lại, mặc dù vẫn ngủ không ngon, nhưng cuối cùng cũng không gặp ác mộng nữa, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ nghênh đón mặt trời hôm sau.

Giấc ngủ này kéo dài đến lúc mặt trời lên cao, sau khi tỉnh dậy, nàng ước lượng thời gian, nhanh chóng bò dậy, ngủ muộn như vậy ở nhà người khác là không đúng phép tắc, ai ngờ khi nàng ra khỏi phòng thảo dược thì nhìn thấy Văn lão đầu đang ngủ say trên chiếc chiếu rơm ở nhà chính, tiếng ngáy như sấm, nàng cũng không tiện đi quấy rầy.

Tuy toàn thân đau nhức nhưng tinh thần nàng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, nàng nhìn chung quanh một lần, trong nội viện không có cái gì có thể ăn, lliền ra giếng múc nước rửa mặt rồi ra phố, dùng mấy đồng tiền trong ngực hôm qua chiếm được mua mấy cái bánh bao chay, khi trở lại tiểu viện Văn lão đầu đã tỉnh, đang đứng ở trong viện duỗi người.

Nghe thấy động tĩnh Văn lão đầu quay đầu lại, trông thấy Phó Phái Bạch đã rửa mặt sạch sẽ, sửng sốt một chút nói: "Phó cô nương lớn lên rất không tệ, chỉ là mặt phơi nắng hơi đen một chút."

Phó Phái Bạch mím môi không trả lời, đưa màn thầu cho Văn lão đầu.

Dung mạo của Phó lão hán và Phó phu nhân đều cực kỳ xuất chúng, lúc còn trẻ Phó lão hán mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng bất phàm, mà Phó phu nhân trời sinh dịu dàng, mặt mày như nữ tử Giang Nam ôn nhu không màng danh lợi.

Chỉ là hết lần này tới lần khác hai tỷ đệ Phó gia họ, tỷ tỷ có tướng mạo giống phụ thân, ngũ quan có nhiều nét hào hùng khí khái của nam tử, mà đệ đệ lại có tướng mạo giống mẫu thân, mặt mày thanh tú, tinh xảo.

Văn lão đầu nhìn ra Phó Phái Bạch không muốn nói về chuyện này, thế là cũng không mở miệng nói nữa, cầm lấy màn thầu bắt đầu ăn, sau khi ăn xong vừa múc nước giếng vừa nói: "Tiếp theo Phó cô nương có tính toán gì không? Là chuẩn bị sẽ cắm rễ tại Hưng Dương Thành hay là đến định cư ở trấn khác?"

Phó Phái Bạch buông bát nước xuống, nghiêm túc trả lời: "Ta chỉ tạm thời ở lại Hưng Dương Thành, tháng sáu ta muốn đến núi Tấn Vân ở Giang Nam tham gia tỷ thí nhập tông của Thiên Cực Tông, trong khoảng thời gian này phải quấy rầy Văn bá rồi."

"Khách khí khách khí, ngươi ở cũng được, chỉ có điều... Một nữ tử như ngươi sao có thể tham gia tỷ thí nhập môn vào Thiên Cực Tông đây?"

Phó Phái Bạch lộ ra vẻ mặt khó hiểu, phận nữ nhi, thì sao?

"Thiên Cực Tông này chỉ nhận nam đệ tử, ngươi không biết sao?"

Phó Phái Bạch lắc đầu, nghĩ đến hai vị nữ tử một hắc một bạch kia, "Nhưng mà, ta đã gặp người của Thiên Cực Tông, trong đó có nữ tử."

Lão đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi đang nói là Phong chủ Triêu Tuyền Phong và tỳ nữ thân cận của nàng, ngươi có biết các nàng là ai không?"

Phó Phái Bạch lần nữa lắc đầu.

"Vị Phong chủ Triêu Tuyền Phong này tên là Lục Yến Nhiễm, là nữ nhi của tông chủ Thiên Cực Tông Lục Văn Thành, từ nhỏ căn cốt rất tốt, võ học kỳ tài, tuy là nữ tử, lại vượt qua nam tử, nên mới phá lệ được bồi dưỡng thành Phong Chủ đứng đầu Tứ Phong."

Những lời Văn lão đầu nói Phó Phái Bạch đều không thèm để ý, nàng chỉ muốn vào tông học võ, "Vậy ta sẽ giả làm nam tử để tham gia tỷ thí."

Văn lão đầu trực tiếp lắc đầu, "Không không không, vạn nhất bị phát hiện thế sẽ là tội lớn, nhẹ thì đuổi ra khỏi sơn môn, nặng thì phế bỏ gân cốt, cả một đời đều không thể học võ công."

"Ta thấy, nếu như ngươi không phải muốn học võ, không cần chấp nhất với Thiên Cực Tông này, mặc dù nó là đại tông phái đệ nhất thiên hạ, người người chạy theo như vịt, nhưng mà tỷ thí đương nhiên cũng rất tàn khốc, thiên hạ có rất nhiều môn phái võ học, bằng lòng thu nhận nữ đệ tử cũng không phải ít, ngươi chọn lựa một nơi khác là được rồi."

Sắc mặt Phó Phái Bạch ảm đạm, không nhìn ra đang suy nghĩ gì, nàng nghe Văn lão đầu khuyến cáo, bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó ở chuồng ngựa, nữ tử bạch y như là tiên nhân nhìn xuống nàng, khuôn mặt tuấn tú không chút gợn sóng, âm thanh rõ ràng nhẹ nhàng êm tai, lời nói ra lại lãnh khốc vô tình, khi nàng cho rằng đã tuyệt vọng không có bất kỳ cơ hội gì, người kia lại ném ra một khối ngọc bội cho nàng, lần nữa cho nàng hi vọng, nghĩ tới những thứ này, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định lạ thường, "Ta muốn đến Thiên Cực Tông."

Văn lão đầu yên lặng, sau một lát mới nói: "Cô nương ngươi sao lại cố chấp như vậy."

"Ngươi nói một chút ngươi, thân nữ nhi học võ còn chưa tính, hiện tại theo năm tháng rung chuyển, học một chút công phu bảo vệ tính mạng cũng là chuyện tốt, nhưng vì sao cứ hết lần này tới lần khác phải bí quá hoá liều đi Thiên Cực Tông chứ? Tỷ thí nhập môn của Thiên Cực Tông khoảng chừng ba lượt, người đi tham gia đã là thân thủ bất phàm, ngươi thì không có bất kỳ nền tảng nào, lâm thời ôm chân phật học chút công phu tôm chân mèo đến lúc đó cũng không đủ, cho dù là ngươi thông qua tỷ thí nhập môn, mỗi ngày còn phải lo lắng đề phòng che dấu thân phận, lại đến mỗi giai đoạn còn có khảo hạch võ học, ngươi không thông qua được thì sẽ bị đuổi xuống núi, cho nên tội gì khổ như thế chứ?", Văn lão đầu liên tiếp nói cho hết lời, vội vàng uống ngụm nước lớn thở dốc, cảm thấy lời nói của mình có sức thuyết phục, có ý tốt, hẳn là có thể thuyết phục được cô nương này đi.

Ai ngờ Phó Phái Bạch vẫn mang vẻ mặt kiên nghị mà nói: "Ta nhất định phải đi Thiên Cực Tông."

Văn lão đầu bất đắc dĩ đỡ trán.

Phó Phái Bạch đứng dậy, lục tung đống củi trong góc, tìm thấy một cành cây khô mảnh khảnh, đứng trong sân, nhắm mắt thở ra, nhớ lại những công thức mà cha nàng đã dạy nàng luyện võ khi còn nhỏ.

Trọng tâm bình di, hai chân đứng vững, dồn khí đan điền, kiếm ra mà thân bất động, thuận thế mà dời, thân động mà hình không tiêu tan...

Văn lão đầu giữ im lặng nhìn cô nương cao gầy trong viện không biết mệt mỏi quơ cành cây khô, biểu lộ nghiêm túc lại chuyên chú, hắn dao động, một lúc lâu sau, mới thở dài thật sâu: "Phó cô nương, ngươi đã khăng khăng muốn đi Thiên Cực Tông, lão phu sẽ không khuyên giải ngươi nữa, lão phu có thể giúp ngươi nguỵ tạo thành thân phận nam tử mà không dễ bị người khác phát hiện."

Động tác của Phó Phái Bạch dừng lại, nàng hai ba bước đi tới, trong mắt đầy sự chờ mong, "Văn bá, làm như thế nào?"

Văn lão đầu cẩn thận trên dưới đánh giá nàng một phen, nói: "Ngoại hình của ngươi đã cực giống nam tử, không cần hóa trang nhiều, nhưng âm thanh phát triển theo tuổi tác khó tránh khỏi sẽ bị người hoài nghi, sau đó chính là ngươi. . .", nói, ánh mắt của Văn lão đầu dừng lại ở trước l*иg ngực hơi chập trùng của Phó Phái Bạch.

"Văn bá cứ nói đừng ngại."

"Theo sự phát triển của tuổi tác, l*иg ngực này của ngươi đương nhiên cũng sẽ phát dục, cũng cần phải che đi, hơn nữa còn vấn đề nguyệt sự của nữ tử nữa."

Sắc mặt của Phó Phái Bạch có chút sầu lo, "Vậy Văn bá ngươi có biện pháp nào có thể che giấu điểm đặc biệt này của nữ tử không?"

"Có thì cũng có, chỉ là một khi dùng liền không cách nào phục hồi như cũ, ngươi xác định đã nghĩ kĩ chưa? Đối với một cô nương như ngươi mà nói, sau này còn thành thân thế nào đây."

Thành thân? Phó Phái Bạch ngơ ngác một chút, nàng chưa hề nghĩ tới chuyện này, hiện tại nàng còn sống ở trên đời này duy chỉ có một mục đích chính là chính tay đâm thân thù, tâm nguyện đạt thành, nàng liền tìm một nơi yên tĩnh sống phần đời còn lại, thành thân gì đó, không có trong suy tính của nàng.

Thế là nàng lắc đầu, biểu thị vô sự.

Văn lão đầu lại khẽ than thở một tiếng, đành phải nói đến phương pháp: "Ta có thể làm một vị thuốc dẫn, sau khi ăn vào, giọng nói của ngươi sẽ duy trì âm sắc không thể phân biệt như bây giờ, mà bộ ngực cũng sẽ đình chỉ phát dục, như vậy sẽ đạt được mục đích, sau khi giả thành nam tử, ngươi vẫn phải dùng vải bố quấn chặt ngực, về phần nguyệt sự của nữ tử, uống thuốc hàng tháng thì sẽ hết, tháng thứ nhất mỗi ngày uống một thang, sau đó chỉ cần mỗi tháng một thang, uống khoảng một năm, nguyệt sự liền sẽ hoàn toàn dừng lại, nhưng thân thể của ngươi sẽ bị hao tổn bấy nhiêu, vì vậy ngươi không thể học công pháp có tính nhiệt, sẽ xung khắc với hàn khí trong cơ thể ngươi, dày vò đến cực điểm, nhớ kỹ nhé."

Văn lão đầu nói xong, lại nhìn chằm chằm Phó Phái Bạch, ngữ khí nặng nề, "Một điểm cuối cùng, một khi lựa chọn như vậy, cả đời này ngươi cũng không thể mang thai, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ."

Phó Phái Bạch không chút do dự gật đầu, "Ta nghĩ thông suốt rồi Văn bá, đời này không hối hận."

"Tốt thôi, tốt thôi, theo ta tiến vào."

Hai người đi vào phòng, Văn lão đầu cầm giấy bút qua, lưu loát viết xuống một loạt tên thảo dược, giao cho Phó Phái Bạch.

"Ngươi dựa theo tên thảo dược trên đơn này đến Đức Tể đường ở trong thành nhận diện từng thứ, sau khi nhận xong đến núi Chương Minh cách ngoài thành mười lăm dặm về hướng Đông mà hái, mỗi thứ lấy nhiều một chút."

Phó Phái Bạch nhận lấy tờ đơn, chuẩn bị quay người đi, bị Văn lão đầu ngăn lại, "Ôi chao, hôm nay chớ có đi, ngươi đi tới đi lui cả đi cả về cũng hết nửa ngày, sáng sớm mai rồi đi."

Phó Phái Bạch nhìn sắc trời một chút, quả nhiên là vậy, liền nhét danh thuốc vào trong ngực, một lần nữa đi đến tiểu viện múa nhánh cây.

Văn lão đầu dựa vào tường vừa nhìn nàng luyện võ, vừa câu được câu không nói chuyện phiếm, "Ta thấy tuy động tác của ngươi không quen thuộc, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, cũng coi là có chút căn cơ, lúc nhỏ từng học võ sao?"

Động tác của Phó Phái Bạch thả chậm lại, trả lời: "Lúc tám tuổi đi theo cha học qua một trận, về sau lười biếng, bỏ bê luyện tập, liền gác lại."

"Căn cốt của ngươi không tệ, nhưng thật ra là một người kế tục luyện võ, chỉ là đã bỏ qua độ tuổi luyện võ tốt nhất, nhưng chỉ cần có thể bù đắp khuyết điểm, thiếu niên lão thành ngươi, tâm tính cứng cỏi, lão phu tin tưởng ngươi chắc chắn học có thành tựu."

Phó Phái Bạch dừng lại động tác, quay người ôm quyền, dáng vẻ uy nghiêm, bắt đầu toát ra khí chất của một người trong giang hồ.

"Đa tạ Văn bá."