Chương 12: Dưới bàn xuân ý

Lại nói tiếp, Thẩm Kiểu Kiểu tự giác như vậy chủ yếu là vì đoán được sau khi đám người lui xuống hắn sẽ không bỏ qua cho mình, không bằng bản thân ngoan một chút không chứng sẽ được hắn buông tha.

Đai lưng cởi bỏ, côn ŧᏂịŧ đột nhiên bắn ra làm Thẩm Kiểu Kiểu hoảng sợ, khó có thể tưởng tượng trước kia mình làm cách nào nuốt vào vật thô dài như vậy.

Bị nàng nhìn một hồi, hạ thân dưới ánh mắt nàng càng trướng lớn một vòng, Khang Hy lôi kéo tay nàng đặt lên côn ŧᏂịŧ đang dâng trào.

Lòng bàn tay truyền đến độ ấm xúc cảm cũng không tệ, Thẩm Kiểu Kiểu là lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật như vậy nàng thẹn thùng đồng thời cũng không nhịn được tò mò, bởi vậy tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ trên dưới sờ sờ, lại vươn một ngón tay chạm đến lỗ nhỏ giữa côn ŧᏂịŧ.

Không khí Ngự thư phòng nghiêm túc, vẫn đang trong thời gian nghị sự với đại thần, vậy mà duwois bàn lại cất dầu một nữ tử làm loại chuyện này thật sự là hoang đường, điều này trong lòng Khang Hy biết rõ, nhưng lại cảm thấy kí©h thí©ɧ cực kỳ, đặc biệt khi tay nàng đυ.ng đến đỉnh mã nhãn, nếu không nhớ trong đại điện vẫn có người thiếu chút nữa khiến hắn thoải mái rên lên.

Thẩm Kiểu Kiểu nhìn côn ŧᏂịŧ trong tay lại trướng lớn vài phần trong lòng không khỏi líu lưỡi, lại bởi vì đỉnh mã nhãn tràn ra chất lỏng trong suốt ẩn chứa long khí, đầu óc nóng lên, cư nhiên vươn đầu lưỡi liếʍ lên.

Khang Hy bị môi lưỡi ướt nóng mềm mại của nàng liếʍ láp đến thiếu chút nữa không chịu nổi mà bắn tới, Thẩm Kiểu Kiểu sau khi phản ứng lại cũng vì hành đạng của mình, bưng kín mặt, lại nhớ tới tay vừa rồi còn chạm qua cái gì lập tức buông tay xuống.

Vốn nàng đang vì hành động ngu xuẩn của mình quẫn đến không được, sau đố để ý thấy toàn bộ thân monhf hắn đều căng chặt, trên trán vì mạo hiểm nhẫn nại rỉ ra mồ hôi, trong lòng không khỏi tự đắc.

Đắc ý một hồi mình dụ hoặc như thế nào, Thẩm Kiểu Kiểu lại đem tay sờ soạng đi lên, từ trên xuống dưới vuốt ve hắn một hồi, nhìn cổ họng hắn liên tục lên xuống, do dự một chút, nghĩ hắn cũng đã giúp mình khẩu qua, đối với mình cũng khong cso hại, liền muốn có qua có lại, vì thế đưa đầu tới gần thử liếʍ hai cái, cảm giác có thể tiếp thu, hơi há mồm ngậm lấy đỉnh côn ŧᏂịŧ.

“Tê.” Bị miệng nhỏ phấn nộn của nàng hàm chứa, dù mới chỉ phần đầu, thị giác cùng xúc giác song song mang đến kɧoáı ©ảʍ làm Khang Hy không nhịn được hít vào một hơi, khát vọng dâng đến lại càng nhiều.

Thẩm Kiểu Kiểu còn chưa biết việc, sau khi ngậm vào, thử đưa tay thăm dò phối hợp động tác.

Động tác nàng trúc trắc nhưng lại đem cho Khag Hy kɧoáı ©ảʍ vô hạn, nếu không có định lực hơn người, chỉ sợ đã trước mặt thần tử mà thất thố.

Bất quá Khang Hy cũng không thể tiếp tục ở chỗ này, lên tiếng đnáh gãy lời nói người phía dưới: “Những viễ nhỏ khác trình sổ con lên là được, ngươi lui xuống đi.”

Lại bộ nghe được thanh âm Hoàng thượng tuyền đến cũng không dám nghĩ nhiều, tuy rằng trong lòng thấy không đúng rõ là bởi vì chuyện nhỏ nên mới không cần thiết trình sổ con nhưng là Hoàng thượng hạ lệnh hắn tự nhiên phải nghe theo.

“Thần cáo lui.”

Thấy hắn rời khỏi đây, Khang Hy đưa tay đặt xuống đầu nàng, muốn chỉ cho nàng làm sao để lấy lòng mình cho tootslaij nghe đến bên ngoài có tiếng truyền báo. Nếu là người khác còn dễ nói, cố tình người tới lại là Thái tử, hắn vừa mới tiếp kiến Lại bộ thượng thư giờ lại không gặp mặt Thái tử, nếu trên triều biết được sẽ nổi lên không ít suy đoán.

Vì vậy Khang Hy nhíu mày, vẫn mở miệng cho truyền Thái tử, ít nhiều gì cũng gặp mặt hắn một chút, miễn cho hắn mất thể diện.

Thẩm Kiểu Kiểu tuy rằng đối với Thái tử không có cảm tình gì nhưng tốt xấu gì thân thể này trên danh nghĩa vẫn là hôn phối của hắn, bởi vậy nghe được Thái tử tiến vào không khỏi thêm khẩn trương.

Mấy ngày nay ngày đêm làm bạn bên nàng Khang Hy có chút quên đi thân phận của nàng, lúc này bị nàng khẩn trương hàm đến hơi khó chịu mới hối hận để Thái tử tiến vào.

“Nhi thần thỉnh an Hoàng a mã, Hoàng a mã cát tường.” Thái tử không biết trong lòng hoàng đế rối rắm, được cho phép liền tiến vào.

“Thái tuwrlaij đây là có chuyện sao?” Khang Hy đưa tay sờ đầu nàng trấn an, lên tiếng.

“Thân thể hoàng a mã không khỏe?” Thái tử nghe ra âm thanh hắn có chút khan khan, vô luận thế nào cũng không thể nghĩ đếnnguyên nhân bởi Thái tử phi đang ở dưới bàn làm chuyện tốt của họ, chỉ cho rằng hắn không thoải mái.

“Trẫm không có việc gì, chỉ hơi có chút mệt, ngươi không có chuyện gì thì rui ra, ngày khác lại tới.”

Thái tử vốn cũng không có chuyện gì nghiêm trọng nghe ra lời nói của hắn có tia không kiên nhẫn, nghĩ tới hắn vừa rồi tiếp kiến Lại bộ thượng thư trong lòng sáng tỏ, liền thi lễ cáo lui.

Sau khi Thái tử rời đi, Khang Hy cất tiếng phân phó một câu: “Bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào.”

Rốt cuộc nhịn không được, kêu lên một tiếng tay đặt trên đỉnh đầu nàng đè ép, trong miệng giục nàng:

“Ngoan bảo, đừng cắn, mυ"ŧ vào một chút.”

Thẩm Kiểu Kiểu thấy Thái tử rời đi trong lòng thả lỏng nghe lời hắn mυ"ŧ vào hai cái, nghe được hắn thoải mái gầm nhẹ, trong long không khỏi dinh ra cảm giác thành tựu, càng thêm ra sức.

Thể xác và tinh thần cùng lúc nhận được kɧoáı ©ảʍ làm Khang Hy muốn bắn ra tới, lại muốn được hưởng thụ lâu thêm một lúc mà nỗ lực nhịn xuống.

Tuy ngậm ngậm của hắn một hồi vẫn chỉ hàm được non nửa bộ phận nhưng má Thẩm Kiểu Kiểu đã có chút mỏi, trên tay tuy vẫn lên xuống lại không khỏi đem đồ vật trong miệng phun ra, ngửa đầu nói: “Hoàng a mã, thoải mái không?”

“Ngoan, lại ngậm thêm một lát!”

Khang Hy cúi người hôn lên hai mi mắt, lại nói.

“Được.” Thẩm Kiểu Kiểu đáp ứng, lần nữa há miệng ngậm vào, chỏ là lần này vì hai má có chút mỏi không nhịn được đảo qua đảo lại côn ŧᏂịŧ sang hai bên.

Nhìn gương mặt nàng một hồi bên trái lại một hồi bên phải bị côn ŧᏂịŧ đỉnh tới, cổ họng Khang Hy lên xuống không nhịn được động eo thọc vào rút ra.

“Ngô ân…..” bị côn ŧᏂịŧ hắn tiến vào sâu trong miệng Thẩm Kiểu Kiểu một bên hơi bóp thân gậy của hắn muốn ngăn hắn tiếp tục đâm vào một bên không tự chủ sung đầu lưỡi đẩy côn ŧᏂịŧ muốn đẩy hắn ra ngoài.

Khang Hy bị hành động của nàng làm cho thoải mái càng duỗi tay đè nặng đầu nàng, eo bụng càng thêm nhanh chóng đỉnh lộng lên.

Cảm giác trong miệng nàng quá thoải mái, Khang Hy đưa đẩy một hồi không nhịn được dực vọng bắn tinh, đang muốn đem gậy thịt rút ra lại bởi vì đầu lưỡi nàng đột nhiên đảo qua đỉnh mã nhãn, chưa kịp hoàn toàn rút ra đã bắn tới.

“Ngoan bảo, trẫm không phải cố ý.”

Sợ nàng cảm thấy bị mình coi thường, Khang Hy vừa đưa tay giúp nàng lau đi long tinh trên mặt, một bên đem người ôm vào trong ngực hôn lên đôi môi nàng.

Thẩm Kiểu Kiểu bị hắn bắn lên mặt vừa kịp phản ứng lại còn chưa kịp nổi giận đã bị nụ hôn của hắn dỗ xuống, không cao hứng hừ hừ hai tiếng.

“Được rồi, trẫm cũng chưa từng ghét bỏ của ngươi.” Khang Hy tiếp tự hôn mặt nnagf.

“Chán ghét!” bị hắn hôn trên mặt ướt nhẹp Thẩm Kiểu Kiểu đẩy hắn ra, bỏ qua hạ thân mình hơi truyền đến chút nhiệt ý, nhớ tới điểm tâm của mình

“Tô bánh của ta đâu?” Hoàng thượng muốn cái gì thì ai dám trì hoãn chỉ là vì trước đó có chính sự nên không trình lên, đợi hắn hạ lệnh lập tức có người đưa tới.

Khang Hy tự mình chỉnh sửa lại quần áo, lấy nước ấm cho nàng rửa tay, cho nnagf ngồi lên đùi mình ăn điểm tâm, còn bản thân bắt đầu xử lí sổ con.

Có câu nói “nam nhân đẹp nhất là lúc nghiêm túc làm việc” thật đúng là có đạo lý, ít nhất Thẩm Kiểu Kiểu bị bộ dáng này của hắn thu hút, vốn là vừa nãy giúp hắn khiến nàng có chút động tình bây giờ hồi tưởng lại hoa tâ tức khắc ươn ướt, đồng thời bụng nhỏ truyền đến một cỗ cảm giác hư không, không khỏi kẹp lại hai chân cọ xát một chút.

Khang Hy đem mấy tấu chương quan trọng xử lý xong đưa mắt xem nàng một chút, liền thấy bọ dáng nàng đứng ngồi không yên, lại nhìn mặt mày nàng hàm chứa xuân ý làm sao còn không rõ.

Không nghĩ tới nàng lại mẫn cảm như vậy, Khang Hy duỗi tay ôm nàng đến trong ngực, một bên hôn nàng, một bên cởi xuống xiêm y của nàng.

Thẩm Kiểu Kiểu đã sớm có chút khó nhịn lập tức đưa tay vòng sau cổ hắn, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của hắn, chủ động dâng lên môi lưỡi cùng dây dưa.

Một tay xoa ngực nàng, một tay theo bụng nhỏ nàng đi xuống sờ soạng, quả nhiên sờ được một mảnh ướŧ áŧ, Khang Hy dùng hai ngón tay liền dò xét đi vào, vừa khuếch trương vừa cắm lộng.

“Ha a……” Khóe môi Thẩm Kiểu Kiểu tràn ra một tiếng kiều suyễn lại như cũ cảm thấy không đủ đĩnh thân đưa ngực mềm mại càng hướng vào lòng bàn tay hắn.

“Ân a……….. Hoàng a mã…… Mạnh….. Mạnh một chút………”

Nhìn bộ dáng nàng đáng thương, lại thấy vừa nãy do chính mình bỏ qua nàng hắn liền đẩy ra yếm nàng, tăng thêm lực đọa vuốt ve đôi thỏ ngọc trước ngực, xoa nắn thành các loại hình dáng.

“Ân a……….”

Khang Hy nghe nàng thoải mái rêи ɾỉ, tay dưới hoa huyệt lại vào thêm một ngón, ba ngón tay cùng lộng một hồi mới móc ra long căn tiến vào nơi ướŧ áŧ.

“A…….. Thật lớn……”

Nghe tiếng nàng vô thức khen lấy lòng, côn ŧᏂịŧ Khang hy chon trong thân thể nàng trướng lớn vài phần, ngay sau đó nắm eo nàng bắt đầu trừu động.

“Ngoan bảo, trẫm khiến ngươi thoải mái sao?” Khang Hy phát hiện lần này nàng đã nhẫn đủ lâu rồi so với mọi khi càng thêm phóng đãng, nhịn không được mở miệng hỏi.

“Thoải mái a…………”

“Ai làm cho nguwoif thoải mái?”

“Ân……… Hoàng a mã……….”

Khang Hy thọc vào rút ra thật mạnh hai cái, tiếp tục hỏi:

“Hoàng a mã cái gì?”

“A…… Hoàng a mã làm ta thoải mái!”

Thẩm Kiểu Kiểu hoàn toàn đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© ren rỉ, thuận theo hắn.

“Thật ngoan.” Khang Hy khen nàng một câu, cảm thấy vừa lòng tiếp tucjthao lộng.

Không lâu sau Thẩm Kiểu Kiểu ôm chặt hắn tả ra tới, hưởng thụ hoa huyệt nàng sau cao trào co bóp một hồi, Khang Hy săn sóc ngừng một chốc, chờ nàng dần bình phục lại tiếp tục động tác, thẳng đến lần thứ hai nàng sao trào mới cùng nàng ra tới. Sự tình kết thúc, Thẩm Kiểu Kiểu ngượng ngùng đem mặt chon trong ngực hắn.

Khang Hy xoa nhẹ lưng nàng, không có lòng tiếp tục phê sổ con, dứt khoát đem nàng ôm trở lại tẩm cung.