Ngoại truyện (Hàng Trình): Tầm Gửi [2]

Màn đêm buông xuống thủ đô, ánh đèn thành thị như vô số con đom đóm tụ thành một chỗ, trong không gian tĩnh mịch gần như tuyệt đối, giống hệt sao trời lung linh.

"A. . .ưʍ. . .nhanh một chút, nhanh một chút. . ."

Lỡ tay gạt đổ cái đồng hồ báo thức, tiếng động lộp bộp lại không át nổi âm thanh va chạm kịch liệt. Mỹ nam xinh đẹp ngửa đầu thở dốc, thân thể không ngừng lay động, áo quần trên người bị xả ra gần hết, một chân cũng bị người phía sau túm lên cao, mất thăng bằng mà ngã xuống giường.

Hoàng Vũ Hàng hôn lên nốt ruồi bên cổ Angel, liên tục di động, có chút vội vã dồn dập ép buộc người bên dưới, khiến đối phương không chịu nổi cao giọng kêu rên, quẫn bách giãy dụa, sau cùng vẫn bị hắn không kìm được làm cho khóc lên, nức nở cao trào.

Hai người ôm nhau thở dốc một hồi lâu, Angel lật người đè hắn xuống giường, tự mình chủ động nhấp nhô di chuyển, khiến vật chôn trong người cậu một lần nữa sống lại.

Chứng kiến người yêu nhiệt tình như lửa, Hoàng Vũ Hàng không cách nào từ chối, tới luôn một hiệp.

"Nhớ anh quá sao. . ." Hoàng Vũ Hàng vừa hưởng thụ cảm giác cậu "ôm" lấy hắn, không ngừng ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ bừng của cậu: "Anh cũng nhớ em rất nhiều, mấy ngày nay anh quá bận, xin lỗi em, Angel. . ."

"Gọi em Trình Trình." Từ sau khi sống chung, Angel rất ít khi chủ động yêu cầu Hoàng Vũ Hàng gọi tên mình, một phần là vì cậu thích ngữ điệu của hắn lúc coi mình là Angel, một phần bởi tại nếu hắn cứ lên tục gọi hai chữ "Trình Trình", cậu sẽ không thể nhịn được mà nhớ đến khoảng thời gian hai người mới quen, sau đó. . . không còn thiết tha gì chuyện quan hệ nữa mà lăn ra cười bò.

"Trình Trình. . ." Hoàng Vũ Hàng dịu dàng thốt ra, lại ngang ngược như kích động cắn vào má cậu.

"Học được cách dụ dỗ em rồi sao. . ." Angel liếʍ môi một cái, cao ngạo hất cằm: "Em sẽ không bị anh. . a. . .sâu quá. . ."

"Là em dụ dỗ anh." Hắn bất đắc dĩ mà ôm eo đối phương, một lần nữa chiếm thế thượng phong, không kiêng dè ăn người sạch sẽ.

Angel bị hắn đè dưới thân, điên cuồng rong ruổi, chẳng mấy mà lại bó tay chịu trói, cùng hắn sênh ca suốt đêm.

Hoàng Vũ Hàng đã hoàn toàn quên chuyện phải luận bàn công việc với Lý Lợi Á.

Hắn thực sự tăng ca quá nhiều lần, mỗi đêm đều thức đến một, hai giờ sáng để kiểm định văn vật, đã mấy ngày không được ngủ ngon, dưới mắt quâng thâm một lớp, vừa kết thúc hoan ái liền ngủ quên luôn. Liếʍ mép nhìn hắn mệt mỏi ngủ say, Angel gãi gãi cằm, khoác áo tắm bước ra phòng ngủ.

Phòng bếp không sáng đèn, nhưng cậu có thể trông thấy Lý Lợi Á đang nấu thứ gì đó, mùi thơm ngào ngạt truyền ra khắp căn nhà, đậm thêm chút nữa có lẽ Hoàng Vũ Hàng sẽ bị đánh thức luôn.

"Đã hơn bốn giờ." Angel đứng dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn Lý Lợi Á: "Không nghĩ tới Lý tiểu thư cũng thích ăn dặm."

"Tôi làm cho Hoàng tiên sinh thôi, à không, phải gọi là Vũ Hàng." Lý Lợi Á không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Bao nhiêu tiền?"

"Cái gì?"

"Cậu cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển cho cậu, chơi xong thì mau mau biến khỏi mắt Vũ Hàng đi." Lý Lợi Á dùng giọng điệu của người trịch thượng thẳng thừng nói: "Cậu sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự và tiền đồ của cậu ta."

"Đến họ Hoàng kia còn chưa nói với tôi câu này, anh trai của anh ấy lại càng chẳng dám hó hé, chị cũng thật là can đảm." Angel chớp mắt mấy cái: "Hãy bớt ảo tưởng đi, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn dùng tiền để đuổi người khác đi? Tiền đúng là quan trọng thật đấy, nhưng tôi không thiếu chút tiền lẻ của chị đâu."

"Người nào mà chả nói vậy? Sau đó cầm tiền rồi còn không phải chạy đi nịnh nọt sao? Chờ đã, anh trai của Vũ Hàng? Ôi chao, lẽ nào cậu và anh trai cậu ta cũng có một chân?"

"Phải không?" Thanh niên nhếch mép, mái tóc rối còn ẩm ướt bởi vì mới trải qua một lần gột rửa ôm sát lấy gương mặt hơi tái, khiến thần sắc cậu trong màn đêm có chút sắc bén, khác hẳn so với vẻ lười biếng thuở ban đầu.

Cậu khá cao, không thua gì Hoàng Vũ Hàng, một thứ chiều cao khiến người ta vô thức áp lực bởi tại khi đứng trước cậu, ai cũng đều phải ngước lên mà nhìn. Hai người đứng ở khoảng cách không xa lắm, lúc này Lý Lợi Á mới nhìn rõ dung mạo của thanh niên, cái vẻ cao ngạo phát ra từ cốt tủy cùng đôi mắt lãnh tĩnh chằm chằm hướng về phía cô ta rõ ràng đang biểu thị một ý nghĩa duy nhất: Cút.

Lý Lợi Á cố gắng dằn xuống phẫn nộ, thẳng lưng, bật cười coi thường: "Cậu chẳng qua cũng chỉ là một kẻ dùng thân thể đổi lấy cuộc sống thôi, rồi Vũ Hàng cũng sẽ chán cậu. Thanh xuân và nhan sắc đều là phong độ nhất thời, đợi cậu già rồi ai còn muốn cậu nữa chứ?"

"Chị già hơn tôi." Angel hảo tâm nhắc nhở: "Mười tuổi."

Lý Lợi Á: ". . ."

"Thêm vài tuổi nữa, chiếu theo quy củ thiên triều một trăm năm trước, chị mà đẻ được thì con chị chắc cũng tầm tuổi tôi." Bổ thêm một đao: "Hơn nữa đừng gọi anh ấy là Vũ Hàng, cẩn thận mạng không còn lâu."

Lý Lợi Á chỉ nghĩ cậu đang nói quàng xiên cốt ý đuổi cô ta đi, cái gì mà gọi tên như thế thì mạng không còn lâu? Người này nghĩ mình là thần chắc, muốn phán ai chết thì người đó không sống nổi.

"Tôi chưa bao giờ nói dối." Mỹ nam nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong thành hình vầng trăng, vô cùng thân thiện. Dấu răng nhàn nhạt trên má cùng vết hôn đỏ thẫm dưới cằm như trêu người, làm người ta cay mắt không chịu nổi. Lý Lợi Á siết chặt muôi trong tay, quay đầu tiếp tục khuấy nồi cháo.

"Đúng rồi, anh ấy không thích ăn cháo."

". . ."

Angel hả hê đi ra khỏi phòng bếp, rõ ràng cuộc nói chuyện vừa rồi ấu trĩ đến độ cậu phải lắc đầu. Cứ tưởng Lý tiểu thư này leo lên được chức quản lí thì ít nhất phải có tâm cơ sâu dày, nào ngờ chỉ mới ở mức độ này mà đã muốn đấu với cậu. Đánh giá đối thủ chỉ còn 2/10, Angel an tâm mặc quần áo kín kỹ rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất trong màn đêm.

Cậu lướt qua những dãy nhà san sát, tầm mắt cậu dừng trên một biển hiệu sang trọng treo bên trái tòa nhà, đèn phía trong đã tắt hẳn, song bảo vệ vẫn còn đang đi tuần tra. Bốn giờ ba mươi sáu phút sáng, bóng người nhanh nhẹn thoắt ẩn thoắt hiện tại hành lang trong tòa nhà, hệ thống an ninh vẫn hoạt động bình thường lại không ghi được thân ảnh của cậu.

"Tìm được." Angel mỉm cười, đứng trước máy tính văn phòng, xóa đi dấu vết có liên quan, một lần nữa dễ dàng rời khỏi đó.

Sáng sớm bảy giờ, ở trong nhà Hoàng Vũ Hàng đang diễn ra một đấu ngầm.

"Nó đâu?"

"Nó nào? Anh tìm Vũ Hàng? Cậu ấy vẫn còn đang ngủ."

". . ."

Người đàn ông điển trai im lặng nhìn Lý Lợi Á, từ áo ngủ cô ta đang mặc cho đến mái tóc hơi rối, nếu là người khác chắc chắn sẽ nghĩ cô ta và Hoàng Vũ Hàng có quan hệ mờ ám.

"Tôi tự gọi nó dậy."

"Chờ đã, anh là ai? Đừng tự tiện xâm nhập vào phòng Vũ Hàng!" Lý Lợi Á đứng lên, sáng nay cô ta không thấy Angel đâu, cứ tưởng cậu ta xong việc rồi rời đi. Lý Lợi Á cũng định vào phòng Hoàng Vũ Hàng xem hắn như thế nào, nhưng cửa khóa kín từ bên trong, cô ta chỉ có thể ở ngoài giậm chân.

Người đàn ông nhíu mày, vẻ mất kiên nhẫn hiện lên trên gương mặt khiến Lý Lợi Á chùn lòng, nhưng nghĩ tới người này có lẽ cũng giống như Angel, đều là cái dạng xinh đẹp quỷ mị đến mức làm người ta chán ghét, cô ta liền nheo mắt, chắn trước mặt đối phương: "Các người cùng cậu ấy đều chỉ là bèo nước qua đường, tội gì phải lảng vảng xung quanh cậu ấy như vậy!"

Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô ta.

"Có ai từng nói cô rất vô duyên không?"

". . .Anh đừng có quá đáng!"

"Vậy à, thế thì tôi là người đầu tiên." Người nọ điềm nhiên giơ tay mở cửa phòng, Lý Lợi Á giật mình, rõ ràng cửa phòng đã khóa kín, đối phương lại chẳng cần chìa đã mở được, còn nhíu mày châm chọc: "Cô làm thế nào ra khỏi phòng vậy?"

Nếu Lý Lợi Á thực sự có mặt trong phòng Hoàng Vũ Hàng, sau khi hắn đã ngủ say - cô ta rời khỏi phòng, căn bản không khóa cửa được từ bên trong. Người thông minh đều biết, Lý Lợi Á từ đầu đến cuối chỉ cố ý khiến người khác hiểu lầm về mối quan hệ giữa mình và Hoàng Vũ Hàng, chỉ là những kẻ mà cô ta cho là "đeo bám" hắn đều không phải mặt dày bình thường, là dày có đẳng cấp.

Mặt Lý Lợi Á đỏ bừng, tức giận nắm chặt tay, nhưng khi cửa phòng bị mở ra, cô ta lẫn người đàn ông đều không kịp chuẩn bị, bị cưỡng chế nhét một họng thức ăn cho chó.

"Quá mạnh. .. a. . .Dừng lại, em không chịu được. . ."

Lý Lợi Á: ". . ."

Người đàn ông: ". . .Sáng bảnh mắt ra rồi còn không chịu rời giường, hai đứa có còn biết tiết chế là gì không?"

Lúc cửa bị mở, Hoàng Vũ Hàng đã sớm sợ đến giật bắn, vội vàng trùm chăn lên đầu hai người. Có điều hành động của hắn vô thức khiến cho xxx càng vào sâu trong yyy, làm cho Angel nức nở khóc lên, càng tố cáo hành vi "nghiêm hình bức cung", "ban ngày tuyên da^ʍ" của hắn.

Tử Tước nhìn mà đen cả mặt: ". . .Gặp cha sao không chào?"

Lần này đến phiên Lý Lợi Á thót tim, song sau đó cô ta lập tức nghĩ đến một vấn đề khác, chẳng phải hôm qua Angel cũng gọi Hoàng Vũ Hàng là daddy đó ư? Bây giờ người đàn ông này mở miệng một cái liền tự xưng là "cha", lẽ nào ba người bọn họ là chuỗi quan hệ này?

"Chú đóng cửa lại được chứ?" Angel thò đầu ra, vẻ mặt ửng hồng xinh đẹp. Tử Tước bất đắc dĩ lùi ra ngoài, tự mình đến phòng khách chờ.

Thế là hai người bên trong chẳng ngại gì nữa (tuy rằng Hoàng Vũ Hàng đã muốn ngừng rồi), tiếng rêи ɾỉ lớn mật từ khe cửa truyền ra, làm cho Lý Lợi Á xám mặt, chưa bao giờ cô ta bị bơ triệt để như vậy.

Đợi ba người ăn mặc chỉnh tề ngồi đường hoàng trước mặt Tử Tước đã là chuyện của nửa ngày sau. Lý Lợi Á cơ bản đã xác định người này thực sự là cha của Hoàng Vũ Hàng, chẳng qua diện mạo quá trẻ, nhìn qua chỉ giống anh trai, cô ta còn tưởng "anh trai" mà Angel từng nói chính là Tử Tước.

Người Tử Tước muốn tìm không hẳn là Hoàng Vũ Hàng.

"Có chuyện gì mau nói đi." A Vũ đã lâu không xuất hiện, những tưởng đã hoàn toàn biến mất khỏi thể xác Hoàng Vũ Hàng, vừa online một cái liền chống cằm tựa vào đùi mình, toàn thân tản mác ra một loại khí tràng "người sống chớ đến".

Tử Tước không cách nào bắt bẻ xưng hô của hắn, chỉ nhíu mày: "Về chuyện nối dõi tông đường."

Tai Lý Lợi Á vểnh lên, Angel nheo mắt.

"Cha nghĩ kĩ rồi, không thể để cho nhà họ Hoàng chúng ta tuyệt tự được."

Vậy nên phải tìm phụ nữ sinh con cho Hoàng Vũ Hàng! Lý Lợi Á cảm thấy vận may đã đến rồi, chuẩn bị ứng cử chính mình, nếu Hoàng Vũ Hàng không đồng ý cưới cô ta cũng không sao, ở chung lâu ngày sinh tình cảm, cô ta còn có thể lôi kéo đứa con về phe mình, tới lúc đó Hoàng Vũ Hàng còn không nằm trong tay cô ta ư?

"Lắm chuyện, trẻ con phiền phức." A Vũ chính nghĩa ngôn từ, đánh người hộc máu không kịp thở.

". . .Vì vậy cha đã tìm người sinh cho con một đứa em trai." Tử Tước nói ra mục đích duy nhất khi đến đây.

Lý Lợi Á: ". . ."

Angel liếc thấy vẻ mặt nứt toang toác của cô ta, chống trán: "Rồi chú định đem thằng nhóc cho bọn cháu nuôi?"

Tử Tước gật đầu: "Chú quá bận, nó còn quá nhỏ, chú không có thời gian chăm sóc nó, mà. . .giao nó cho người khác chú không an tâm."

Angel gật đầu hiểu rõ, Hoàng Vũ Hàng trước kia cũng là vì không được sống gần người thân mà nảy sinh nhân cách phụ, về điểm này cậu đồng tình với Tử Tước, một đứa bé sinh ra nên ở với người biết quý trọng chúng.

"Nếu không thì. . .mọi người giao cho tôi nuôi dưỡng cũng được?" Lý Lợi Á không muốn mình trở nên vô hình, đề xuất ý kiến: "Vũ. . .Hoàng tiên sinh bận rộn công tác, chắc chắn không thể trông coi đứa trẻ tỉ mỉ được, tôi là phụ nữ, thiên chức làm mẹ của tôi sẽ phù hợp với đứa bé. . ."

"Cô đền nổi không? Hoàng Vũ Hàng đột nhiên lên tiếng, ánh mắt hắn rét lạnh, phảng phất đang nhìn một kẻ đã chết: "Một khi nó xảy ra chuyện, cô đền nổi không?"

A Vũ nói chuyện chưa từng kiêng nể gì, thân phận của Tử Tước rất đặc thù, nếu kẻ địch phát hiện ông có một đứa con, nó sẽ trở thành điểm yếu của ông. Mà Lý Lợi Á chẳng hề sống trong vòng lẩn quẩn của bọn họ, cô ta chẳng bao giờ hiểu được sự nguy hiểm mà Tử Tước mang lại là kinh khủng đến mức nào.

"Người này là ai?" Tử Tước thăm dò người phụ nữ lạ mặt, mơ hồ nhận ra cô ta chính là đồng nghiệp cùng cơ quan với Hoàng Vũ Hàng trong tài liệu mình từng xem, nhưng cô ta đã thân thiết với con ông đến mức nào rồi lại đòi nuôi đứa nhỏ? Nghĩ nghĩ, Tử Tước không đợi Lý Lợi Á trả lời đã quay sang nói với Angel: "Khi nào các cậu về Trùng Khánh, Vương Nguyên sẽ đưa đứa bé cho các cậu."

Angel mỉm cười không nói.

"Chờ đã, người này sao có thể nuôi dạy đứa nhỏ được chứ! Ông không sợ cậu ta sẽ dạy hư nó sao!" Lý Lợi Á không cam lòng nói, cô ta nhận ra được Tử Tước rất coi trọng Angel. Rốt cuộc thanh niên này có chỗ lợi gì khiến cả cha lẫn con nhà họ Hoàng đều nghiêng về phía mình?