Chương 10

“Có lẽ do cậu dậy thì khá muộn, trong tiềm thức cũng luôn nghĩ mình là là một Beta, hơn nữa đã sống chung lâu với Alpha và Beta, cho nên đến giờ mới hiện rõ đặc trưng của Omega, tình huống tương tự cậu rất ít, nhưng cũng không phải là không có, cậu không cần lo lắng quá, thân thể cậu không có vấn đề gì cả, chỉ là về mặt tâm lý thì…có lẽ phải cần một khoảng thời gian mới tiếp nhận được.”

Trường hợp tương tự như Vương Nguyên rất hiếm gặp, sau khi bác sĩ hỏi thăm xem cuộc sống hiện giờ của cậu ra sao không khỏi sợ thay cho cậu, thân làm một Omega sắp phát tình lại vẫn cùng ăn cùng ở với Alpha, đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào.

Ngay cả một người mới được chẩn đoán là Omega đều có khả năng cực lớn không thể chấp nhận nổi, huống hồ Vương Nguyên vẫn luôn nghĩ mình là Beta? Bác sĩ mỗi một câu đều nói vô cùng cẩn thận, chỉ sợ Vương Nguyên nghĩ không thông, làm ra chuyện gì không thể vãn hồi được, thậm chí ngay cả số điện thoại của khoa tư vấn bệnh viện cũng viết vào trong một mẩu giấy nhỏ nhét vào trong túi Vương Nguyên, nhưng Vương Nguyên thật sự biểu hiện quá sức bình tĩnh, cậu chỉ sửng sốt một lát rồi hỏi han đủ các loại vấn đề về những điều Omega cần chú ý và kỳ phát tình, tỉnh táo tựa như tờ báo cáo kiểm tra sức khoẻ trước mặt không phải của mình vậy.

Vương Nguyên nói cậu còn chưa có bạn lữ có thể cùng nhau vượt qua kỳ phát tình, bác sĩ kê cho cậu năm liều thuốc ức chế, không chỉ có thể tránh đi kỳ phát tình, còn có thể giấu đi chất dẫn dụ của Omega.

“Nếu như muốn tránh đi kỳ phát tình, thuốc này đã sớm nên uống rồi, bây giờ uống hơi muộn nên mới có những tình trạng đó. Mau sớm liên lạc với trường đổi ký túc xá đi, mùi hương Omega của cậu sẽ càng ngày càng nồng hơn, cũng càng ngày càng nhạy cảm với chất dẫn dụ của Alpha hơn.”

Sau khi Vương Nguyên cảm ơn bác sĩ xong không về thẳng trường, cậu ra cửa bệnh viện đi lang thang, cũng không biết nên đi nơi nào, chuyện bây giờ cậu không biết quá nhiều, sau này trở về nên tới chỗ nào xin đổi ký túc xá, phải giải thích với bạn bè ra sao, giải thích khi nào, phải nói với bố mẹ làm sao, lúc nào sẽ nói… Lá vàng trên đường bị đạp lên xào xạc, tất cả mọi thứ xung quanh dường như không giống thật, một chiếc xe lao đi trên đường bóp còi inh ỏi, khiến Vương Nguyên hoảng sợ dừng bước tại chỗ, đứng một hồi lâu vẫn muốn hỏi, đây có phải là một giấc mơ hay không?

Nhưng cậu không biết phải đi hỏi ai.

Hoàng hôn dần buông xuống, ngọn lửa màu vỏ quýt trốn sau tầng mây trùng trùng điệp điệp phía tây, Vương Nguyên chẳng biết bước vào một hiệu sách từ bao giờ, đứng lật sách trong vô thức, đột nhiên ngửi được một mùi hương dễ chịu, cậu nhìn về hướng mùi hương đó bay tới, là một nam sinh cao lớn đang lại gần, vô luận là xem từ chiều cao hay khí chất, đối phương chắc chắn là một Alpha.

Vương Nguyên lần nữa cúi đầu đưa mắt trở về quyển sách trên tay, không nhịn được lại hít một hơi, đây chính là chất dẫn dụ của Alpha ư, bây giờ cậu vậy mà lại ngửi thấy được.

Nam sinh đứng xem sách ở giá sách bên cạnh một lát, sau đó lại di chuyển đến bên người Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhăn mày, lặng lẽ dịch sang bên cạnh nửa bước, cậu không thích đứng quá gần người khác.

“Em thơm quá.” Ai ngờ người bên cạnh đột nhiên cúi người xuống, hơi nóng phun vào bên tai Vương Nguyên.

Mùi hương dễ chịu này đột nhiên trở nên nồng nặc, nồng nặc đến mức khiến người ta ghê tởm, Vương Nguyên giống như một tên lính không cẩn thận bước vào chiến trường, đột nhiên bị người chĩa thẳng họng súng vào mi tâm, cậu còn chưa kịp sợ hãi, thậm chí cũng không kịp nhìn biểu tình người bên cạnh, đã bỏ lại sách nhanh chân chạy trốn, cam tâm tình nguyện làm lính đào ngũ.

Bất an và sợ hãi bất tri bất giác chiếm lấy đại não Vương Nguyên, cậu chạy vào cửa hàng tiện lợi mua nước, sau khi lấy thuốc ức chế từ trong túi ra uống mới tìm về một chút lý trí, Vương Nguyên như vừa tỉnh lại trong mộng, vào giờ phút này cậu mới thật sự rõ ràng ý thức được tất cả đều không phải giấc mơ, cậu có thể ngửi được mùi hương của Alpha, cậu có thể tỏa ra hương vị chất dẫn dụ của Omega, cậu là một Omega, là một Omega cần lệ thuộc vào Alpha để vượt qua kỳ phát tình, là một Omega sẽ bị phản ứng sinh lý che lấp lý trí.

Vương Nguyên tuyệt đối tôn trọng Omega, cậu đứng trên cương vị người bảo vệ khách quan quan sát khác biệt trời sinh giữa Alpha và Omega, hiểu các phương diện đó kỹ càng chu đáo, lại không tự tiện coi thường năng lực của Omega, nhưng hôm nay cậu lại bị mạnh mẽ dán lên cái mác người cần bảo vệ, lãnh địa chưa biết khiến lòng người sợ hãi, Vương Nguyên thật sự không thể nào tưởng tượng ra được bộ dáng bản thân bị tìиɧ ɖu͙© khống chế hèn mọn dưới một Alpha.

Nhưng Omega không thể nào lệ thuộc vào thuốc ức chế vượt qua cả đời, cậu nhất định phải tìm được một Alpha, lệ thuộc vào hắn khẩn cầu hắn, được hắn bảo vệ mặc hắn định đoạt.

Nương theo cõi lòng đầy thấp thỏm, một khuôn mặt chợt hiện ra trong đầu Vương Nguyên, khiến cậu sợ run cả người, suýt nữa thì kêu thành tiếng.

Cậu thế mà lại nghĩ tới Vương Tuấn Khải.

Tại sao có thể là Vương Tuấn Khải, thế nào lại là Vương Tuấn Khải, là người mãi mãi chẳng thèm ngó tới Omega, cái người vừa cố chấp vừa ngạo mạn đó, không phải mình ghét nhất loại Alpha này sao?

Trong đầu Vương Nguyên đã rối tinh rối mù, cậu vì biến cố bất thình lình này cảm thấy mệt mỏi rã rời, lại vì Vương Tuấn Khải tự ý xông vào đầu óc cảm thấy tâm phiền ý loạn, trong lúc nhất thời không gì phiền não hơn.

Lúc Vương Nguyên về phòng đã khuya lắm rồi, cậu sợ thuốc ức chế không có tác dụng ngay lập tức nên lang thang ở ngoài mãi mới về, Lưu Chí Hoành nhào tới nói cho cậu thời gian luyện tập ngày mai, còn nói trưa nay Vương Tuấn Khải có đến tìm cậu rủ đi ăn, Vương Nguyên “Ồ” một tiếng tỏ vẻ đã biết, hết sức tránh đề tài về “Vương Tuấn Khải” đi. Những bạn cùng phòng khác đã sớm nằm trên giường chơi điện thoại, Vương Nguyên rửa mặt xong cũng vội vàng bò lên giường, hôm nay cậu đón nhận quá nhiều thông tin chưa kịp tiêu hóa, đại não thật sự không thể chịu được nổi gánh nặng như thế.

Vấn đề cần giải quyết quá nhiều, Vương Nguyên nằm ở trên giường xem thông báo thuê phòng, chuyện cấp bách hàng đầu bây giờ lại phải chuyển ra khỏi khu Alpha, nhưng Vương Nguyên nhất thời còn chưa nghĩ được phải thông báo chuyện mình là một Omega ra thiên hạ như thế nào, nếu đã thế thì trước tiên ra ngoài thuê phòng cái đã, những ngày kế tiếp còn phải lén đi đến khách sạn quanh trường thuê phòng tắm, chỉ nghĩ chút thôi đã cảm thấy phiền toái chết rồi.

Ngón tay Vương Nguyên lướt trên màn hình, chiếc khăn kia không biết tự bao giờ đã được quấn quanh chóp mũi, tin tức thuê phòng đầu rẫy khiến cậu hoa cả mắt, mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi dễ chịu vô cùng, Vương Nguyên không nhịn được hít một hơi, lại hít một hơi, đến khi hồi thần lại nhìn ra được trong tay mình rốt cuộc đang nắm thứ gì, nhất thời sợ tới mức hồn bay phách tán, chiếc điện thoại vô tội đáng thương cùng với khăn lông bị quăng ra cuối giường.

Đó là chiếc khăn hồi trước Vương Nguyên đưa cho Vương Tuấn Khải, vài ngày trước đó cậu đều tỉnh dậy trong trạng thái siết chặt chiếc khăn này, về phần lý do tại sao lại thế thì cậu lại không tìm hiểu, chủ yếu là do không thèm để ý, cho nên cái khăn này vẫn luôn ở trên giường, nhưng bây giờ thì cậu đã biết tại sao, cậu ngửi thấy, cậu ngửi thấy trên chiếc khăn đó có mùi hương của Vương Tuấn Khải.

Hương chanh thoang thoảng quyện với hương bạc hà mát mẻ, Vương Nguyên giằng co với chiếc khăn ở chân giường, giằng co với nội tâm rối bời lo lắng của mình, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, mùi hương này theo những phần tử không khí chuyển động tới gần, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Vương Nguyên cảm thấy hương vị đó đã tràn ngập bay đến, rõ ràng cách nhau xa như vậy. Cậu dần dần há to miệng ra hít lấy, sau khi được vài hơi mới ý thức được bản thân đang làm gì —— cậu muốn nhiều mùi của Vương Tuấn Khải hơn nữa.

Bàn tay run run chậm chạp vươn tới ngọn nguồn dụ hoặc ấy, hung hăng siết chặt lại rồi lại buông ra, làm sao bây giờ, chỉ chút mùi hương này thôi đã khiến người ta không thể kháng cự được, chỉ một chút này thôi… cũng đã khiến người ta tình nguyện say mê như thế.

Trong bóng tối, Vương Nguyên dùng khăn lông che kín khuôn mặt nóng sốt, hương vị thuộc về Vương Tuấn Khải chứa đầy trong lỗ mùi, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.

Vương Nguyên một đêm này ngủ rất yên ổn, nhưng hôm nay cậu đã biết tại sao mình lại yên tâm như thế, nguyên nhân một phần do tác dụng của thuốc ức chế, mà chiếc khăn nhiễm chất dẫn dụ của Vương Tuấn Khải kia, là một phần lý do không thể bỏ qua được.

Hôm nay trước khi ra ngoài, Vương Nguyên đặc biệt xịt một ít nước hoa, thuốc ức chế cũng không thể khiến cậu có cảm giác an toàn trăm phần trăm, thân phận Omega giống như một quả bom chôn dưới đáy lòng, cậu chỉ sợ có người bỗng dưng đạp lên khiến nó bùng nổ, trở tay không kịp.

Ngửi chất dẫn dụ của Vương Tuấn Khải cả một đêm, đến khi nhìn thấy người thật, Vương Nguyên không khỏi chột dạ, nhưng ngoài mặt cậu vẫn làm bộ tỉnh táo bình tĩnh, vào phòng tập chỉ gật đầu một cái với Vương Tuấn Khải.

“Hôm qua cậu đi đâu thế, còn định dẫn cậu đi ăn một quán lẩu mới mở gần trường.” Vương Tuấn Khải cũng không biết Vương Nguyên đang nghĩ gì, dù sao thì bình thường cậu cũng không nhiệt tình lắm với mình.

“À.. có chút việc ấy mà… quán lẩu nào thế, ăn ngon không?”

“Đánh giá tốt lắm, nghe nói lẩu cà chua rất đậm đà.”

“Vậy hôm nào chúng ta đi ăn thử đi.”

“Được.” Vương Tuấn Khải cười muốn đi khoác vai Vương Nguyên, người sau như không có việc gì bước lên hai bước tránh Vương Tuấn Khải đi, la lớn: “Được rồi, bắt đầu tập thôi!”

“Vậy cậu muốn nhảy cùng ai?” Lăng Bân Vũ tiến lên ngăn trước mặt Vương Nguyên, Vương Nguyên lui về phía sau nửa bước, sau lưng vừa đúng đυ.ng vào l*иg ngực Vương Tuấn Khải, cậu hoảng loạn đứng im tại chỗ không dám cử động nữa.

“À…” Vương Nguyên lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, bên trái là hung thần ác sát Vương Tuấn Khải, bên phải là gió xuân ấm áp Lăng Bân Vũ, bàn về thực lực, Vương Tuấn Khải mạnh hơn Lăng Bân Vũ rất nhiều, bàn về độ ăn ý, Vương Nguyên cũng cho là Vương Tuấn Khải hợp rơ với mình hơn, nhưng vấn đề là chính cậu có lẽ không thể vượt qua được chướng ngại tâm lý, cậu cũng không thể bảo đảm bản thân còn có thể không cố kỵ gì nhảy cùng Vương Tuấn Khải hay không, ngoaifra Vương Nguyên còn lo lắng nếu như dựa nhau quá gần, liệu có ngửi thấy mùi của mình hay không, Vương Nguyên do dự, cậu hình như càng không hy vọng bị Vương Tuấn Khải phát hiện ra bí mật này.

Vương Nguyên chần chờ nhìn Lăng Bân Vũ, người sau vừa định tiến lên thì bị Vương Tuấn Khải mặt lạnh ngăn lại.

“Để cậu ấy tự quyết định.” Vương Tuấn Khải không thèm nhìn Lăng Bân Vũ lấy một cái, hắn ngăn Lăng Bân Vũ lại xong lại khôi phục về trạng thái ôm tay ngạo mạn, khuôn mặt mặt âm trầm, dường như đang bình tĩnh, trước kia có lẽ sẽ Vương Nguyên sẽ cho là như vậy, nhưng hiện giờ thì không.

Thời khắc Lăng Bân Vũ chuẩn bị đi tới kia, chất dẫn dụ của Vương Tuấn Khải ùn ùn lao tới lao tới như như thủy triều dồn dập, mùi vị này không thoang thoảng như trên chiếc khăn kia, nó nồng nặc và ngưng trọng, mang theo công kích không cách nào chống cự lại nổi, khiến người ta không nhịn được hưng phấn.

Lăng Bân Vũ cũng phát ra chất dẫn dụ, nhưng dưới chất dẫn dụ mang tính xâm lược của Vương Tuấn Khải, nó mỏng manh như sương mù buổi sớm, vừa thổi đã tan.

Chất dẫn dụ của Vương Tuấn Khải quá sức ngang ngược, dường như bao quanh lấy cổ cậu, hôn liếʍ lên vành tai, hôn đến cậu cố hết sức mới ngừng run rẩy lại, cậu rất muốn hô “Đừng như vậy” với Vương Tuấn Khải, nhưng cậu không thể, cậu không thể bại lộ mình là một Omega có thể cảm giác được chất dẫn dụ, cậu cũng không làm được, bởi vì cậu phát hiện bản thân mình thế mà lại vô cùng hưởng thụ bị mùi hương này bao vây lấy, thắt lưng không kìm được nhũn ra, chân cũng suýt đứng không vững, cậu áo mũ chỉnh tề đứng ở đó, bị chất dẫn dụ đột nhiên xuất hiện hun đỏ tròng mắt.

“Cậu muốn nhảy với ai?” Lăng Bân Vũ đặt câu hỏi lần nữa, mùi của Vương Tuấn Khải lại nồng thêm vài phần, chân Vương Nguyên đang run, cậu kiềm chế lại kɧoáı ©ảʍ đang gào thét trong người, khó khăn lại nôn nóng vươn tay kéo lấy ống tay áo của Vương Tuấn Khải, dùng ngữ khí nghẹn ngào nói: “Nhảy với anh, tôi muốn nhảy với anh.” Vậy nên xin anh đừng không chút kiêng kỵ phát ra chất dẫn dụ nữa!

Mùi hương dễ chịu kia dần phai nhạt đi, Vương Tuấn Khải nhìn đôi mắt ánh nước tựa như sắp khóc kia xuất thần, đến khi phản ứng lại kịp, hắn cong khóe miệng lên, dịu dàng nói “Được.”