Chương 2: Xin lỗi, gia phả của tôi không có ông (2)

Biệt thự Bạch gia.

Bạch Khải Minh ngồi trên sofa ở đại sảnh, chờ Bạch Thiếu Khởi và Tống Mẫn trở về.

"Tống Mẫn đi với con về nhà lấy ghi chép của anh trai." Bạch Thiếu Khởi cười nói với Bạch Khải Minh.

Bạch Liêm mặc kệ họ nói chuyện, cô trực tiếp ngồi lên trên sofa, đầu ngón tay không chút mà gõ lên bàn trà, ý bảo quản gia rót trà cho cô.

Đợi quản gia đưa trà vào tay cô, cô cúi đầu thổi.

"Con đã học nhiều, còn phải tập đánh đàn tranh, đừng để mệt qía, " Bạch Khải Minh lấy tấm thiệp bái sư trên bàn đưa cho Bạch Thiếu Khởi, ôn hòa nói: "Hai ngày này tập cho tốt “Bạch Y Hành”, Giản viện trưởng rất thích nó."

Tống Mẫn vậy mà kinh ngạc: "Cậu biết Bạch Y Hành?"

Bạch Thiếu Khởi khiêm tốn: "Chỉ học được chút da lông mà thôi."

Bạch Liêm hơi dựa lên sofa, hất mái tóc đen để xõa ra sau tai, nhìn chằm chằm tấm thiệp bái sư đó một lúc lâu, rồi sau đó gõ miệng cốc, miễn cưỡng cắt ngang cuộc nói chuyện của họ: "Tấm thiệp bái sư đó là quà sinh nhật hai năm trước của con."

Bạch Thiếu Khởi nhẹ thốt lên, cô ta nheo mắt nhìn tấm thiệp bái sư của Bạch Khải Minh.

Sau đó bộ dạng cười mà như không cười: "Tỷ tỷ cũng học đàn tranh ư?"

Nghe tới đó, Tống Mẫn đang đứng bên cạnh cũng ngẩng đầu lên.

Bắc thành này ai không biết, Bạch Liêm không học vấn không nghề nghiệp.

Bạch Khải Minh trấn an mà nhìn vào mắt Bạch Thiếu Khởi, sau đó mới nhìn về phía Bạch Liêm, giọng nói trở nên lạnh lùng, "Giản viện trưởng là giáo viên ở Đại Học Giang Kinh, cách dạy của cô ấy rất nghiêm, con không biết âm luật, giữ cũng vô dụng, Thiếu Khởi thích hợp hơn con."

"Ừm, " Bạch Liêm cầm chén trà trong tay, biểu tình rất là vô hại: "...Không biết âm luật?"

Cô mỉm cười.

Rất thú vị.

Cô xuyên đúng vào nhân vật phụ.

"Ta nói sai sao?" Ánh mắt Bạch Khải Minh nặng nề, thấy cô cãi lại, “Con làm ba giáo viên tức đến bỏ đi, lại còn ngủ trong phòng học đàn của Lý lão sư lão sư, học một năm rồi, con nói xem, con có biết đàn tranh có bao nhiêu dây không?"

Thì ra là thế.

Bạch Thiếu Khởi thu hồi ánh mắt, "Ba, nếu tỷ tỷ cũng muốn học, thì để chị ấy vậy. Con lên lầu trước đây."

Mắt hạ thấp, trên mặt đầy vẻ khinh khỉnh, cô ta vỗ vỗ ống tay áo bản thân, vô cùng phản cảm với hành vi của Bạch Liêm, thật đúng là——

Nói như vẹt.

Tâm tình cô ta không tốt lắm mà đi lên lầu, Tống Mẫn thấy cô rời đi, cũng theo sau.

Cậu ta hờ hững đi ngang qua Bạch Liêm, không nhìn cô lấy một cái.

Tống Mẫn từ nhỏ chỉ biết Bạch Liêm vị hôn thê của mình, người khác đều nói vị hôn thê của bản thân vẻ ngoài không tệ, nhưng đối với hắn thì Bạch Liêm chỉ là một cái tên gọi “vị hôn thê”.

Đối phương không có giá trị trong mắt cậu ta, mười mấy năm qua không để lại gì ấn tượng gì với cậu.

Đối với Bạch Liêm mà mọi người vẫn nói là “Bộ dạng xinh đẹp” này, cậu không hề hứng thú.

**

Đợi cho hai người rời đi, Bạch Khải Minh sắc mặt âm trầm, ông đưa tấm thiệp bái sư trên tay cho quản gia.

Ông thản nhiên nhìn về phía Bạch Liêm: "Tại sao lại gian lận?"

Bạch Liêm phản bác, "Con không có."

Bạch đại tiểu thư gian lận.

Liên quan gì đến Bạch Liêm cô chứ.

Bạch Khải Minh dường như giễu cợt, "Vậy là, con muốn nói vơi ta con tự thi vào top 10 trường bằng khả năng của mình?"

“Tại sao lại không thể chứ?"

Bạch Khải Minh cảm thấy bộ dạng chết cũng chối tội của cô đúng là bất trị: "Đi đến từ đường với ta.”

Bên trong từ đường đặt rất nhiều bài vị, Bạch Khải Minh cầm ba nén hương, nghiêm cẩn thắp hương, rồi nói với Bạch Liêm: "Bạch Liêm, con đã mười tám tuổi, không phải tám tuổi. Lúc anh trai con bằng tuổi con, đã giành được vài giải thưởng, biết bàn luận vài vụ án rồi."

Ông không khích bác gì cả, chỉ nói thật.

Khi Bạch Liêm học năm nhất trung học, Bạch Khải Minh cũng dồn rất nhiều lo lắng, bố trí đặc biệt cho cô và Tống Mẫn học chung lớp để bồi dưỡng tình cảm, nhưng Bạch Liêm không lên được khoa quốc tế, ngay cuộc thi đầu đã bị rớt xuống lớp bình thường.

Ngược lại, Bạch Thiếu Khởi tiến bộ, bằng khả năng bản thân tự thi vào khoa quốc tế, tham gia các loại thi đua cộng điểm.

Bạch Liêm đang nhìn bài vị phía sau ông, cô cứng rắn đáp trả những lời của đối phương.

"Đừng nói bậy, con riêng mà cũng coi là anh trai con à? Mấy người tự có gia phả bản thân còn gì, sao lại còn tranh với con?" Cô quần áo còn không có đổi, tóc đen bám trên chiếc cổ trắng nõn gầy gò.

Áo khoác bó sát, dựa lên cánh cửa, cười nhẹ với Bạch Khải Minh.

Bạch quản gia kinh hãi đứng nhìn bên cạnh, hắn nhìn khuôn mặt tinh mỹ vô cùng được công nhận của Bạch Liêm, đối phương cười hệt như một tên tội phạm biếи ŧɦái có chỉ số thông minh cao.

Có mùi máu.

“Con…” Bạch Khải Minh chưa từng bị người nào vô lễ như thế, hơn nữa đối phương lại còn là Bạch Liêm, đứa con gái ông chướng mắt nhất, ông tức giận đến mặt mũi đỏ bừng: "Nghịch tử, con đúng là không biết điều!"

Mùi ngang thơm quá.

“Đừng nói Thiếu Kha, chỉ cần con bằng một phần mười Thiếu Khởi thôi cũng được! Lịch sử hai trăm năm Bạch gia chưa bao giờ có ai như con cả, " Ông nhìn Bạch Liêm từ trên xuống dưới, nói ra từng từ từng chữ, "Gian lận lúc thi, không học vấn không nghề nghiệp!"

"Tự sám hối trước mặt liệt tổ liệt tông, khi nào biết sai lầm thì đi ra, nếu không ——" Ông nhìn Bạch Liễm từ bên trên, giống như ở đánh giá một sản phẩm vô dụng "Trở lại Tương Thành, từ nay về sau đừng bao giờ bước vào cửa nhà Bạch gia!"