Sáng sớm Úc Thanh thức dậy, phát hiện trong sân thay đổi rất nhiều. Cỏ dại cao gần bằng người bị gặm ngắn lại, để lộ ra một vài cây ăn quả và một vài bụi lu lu đực bên cạnh.
Hắn vốn định ban đểm đi ra xem thử có động vật gì tới gặm, nhưng tối hôm qua hắn ngủ rất say, từ khi đặt lưng nằm xuống thì không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Mặc dù là giữa mùa hè, nhà cũ không có điều hòa, nhưng rất mát mẻ, cũng không có muỗi. Không chỉ ở trong phòng, mà bên ngoài phòng, hắn cũng không nhìn thấy tung tích của con muỗi nào.
"Có Chương Thụ ở đây, sẽ không có muỗi." Nhà cũ vui vẻ nói.
Úc Thanh lúc này mới phát giác, quả thật có hương thơm nhàn nhạt.
"Ta đã cố gắng kiềm chế mùi hương rồi." Sắc mặt Chương Thụ không chút thay đổi nói.
Hồ Nhị khinh bỉ: "Kiềm chế cái gì, cho dù đốt ông thành tro, cũng vẫn có thể ngửi thấy mùi của ông đấy."
Mặt Chương Thụ không chút thay đổi, ngoài miệng cũng không cam lòng yếu thế: "Dù cậu bị đốt thành tro ta cũng có thể ngửi ra mùi cáo."
Úc Thanh: "..."
May mà hai con yêu quái này chỉ tổn thương lẫn nhau, lửa không cháy đến người hắn.
Hắn kiểm tra một chút, lúc trước bị cỏ dại chôn vùi không nhìn ra, lúc này mới phát hiện trong sân có không ít cây ăn quả như khế, đu đủ, long nhãn... Ngoài ra còn có một cây ổi rùng nhỏ, tuy không có người trông coi, nhưng chúng vẫn phát triển mạnh mẽ.
Chỗ tường rào có một số loại cây bụi có gai quấn vào nhau thành một thể, còn có một loại cây có lá giống hình tam giác, điểm xuyết quả dại, mâm xôi màu đỏ. Có loại nở ra hoa bảy màu, cũng không biết tên gì. Dưới chân tường còn có một vùng cỏ ba lá liên miên, nở hoa nhỏ màu hồng phấn, xanh um tươi tốt.
Úc Thanh vốn còn muốn sửa sang một chút, bây giờ cảm thấy cảnh sắc thuần khiết tự nhiên trong sân bây giờ cũng đã đủ rồi, không cần tu sửa gì thêm nữa.
Nhà cũ còn dựng mấy tấm ván gỗ trên mặt đất, đi theo đèn đường chỉ dẫn hướng ra công, nhìn rất có ý cảnh.
Hắn vừa xem xét vừa bưng một cái bát, hái một ít khế và mâm xôi, coi như là hoa quả sau khi ăn xong.
"Ngoài tường còn có một cái ao, cũng là của nhà họ Úc." Chương Thụ nói.
Đúng là có cái ao, nói như vậy còn có thể nuôi vài con cá. Úc Thanh đi ra ngoài nhìn một chút, lúc về nhà, bỗng nhiên sửng sốt.
Nhà cũ... có chuyện gì vậy?
Tấm biển hư hỏng, cờ chiêu hồn, khắp nơi đều là bụi bặm, cột trụ lung lay chực đổ... Tại sao lại trở nên tồi tàn như ngày đầu tiên thế này?
"586, đây không phải là ngươi làm chứ..." Úc Thanh chần chờ hỏi.
586 chậc chậc nói: "Tất nhiên không phải ta, nhưng mà kí chủ này, ngài thực sự không cân nhắc về việc kinh doanh nhà ma à? Tòa nhà này thật sự có năng khiếu làm nhà ma đấy."
Úc Thanh đành phải hỏi ngược lại: "Nhà cũ, sao nông lại bẩn như vậy?
"Hô? Ta lại bẩn rồi sao..." Nhà cũ dường như chính mình cũng không biết chuyện gì, lắc lắc "cớ chiêu hồn" với tấm bảng, dường như đang xác nhận gì đó.
Lắc lắc, tấm biển "ầm" một tiếng rơi xuống đất, làm Hồ Nhị sợ tới mức nhảy dựng lên, biến trở về nguyên hình, trốn sau lưng Úc Thanh.
Úc Thanh: "..."
"Khụ khụ khụ... Đừng hoảng hốt, chờ ta hắt hơi một cái là xong ngay." Ngay cả nhà cũ cũng bị bụi bặm của mình làm sặc, ho khan dữ dội một hồi.
Úc Thanh được Chương Thụ kéo ra nấp phía sau gốc cây.
Không bao lâu sau, lại một luồng gió lạ thổi tới.
Nhà cũ hít một hơi, sau khi hắt xì một tiếng vang dội, lại biến trở về ngôi nhà ngăn nắp xinh đẹp.
Đây... Mặc dù đã là lần thứ hai chứng kiến, Úc Thanh vẫn sợ ngây người.
Thật tuyệt vời!
Nói như vậy, ngay cả công phu quét dọn cũng không cần hắn làm!
Hồ Nhị từ sau lưng Úc Thanh thò đầu ra, bỗng nhiên nói: "Nguy rồi, bữa sáng!"
Nó chạy ra ngoài hành lang tiếp tục nấu mì.
Úc Thanh còn đang trợn mắt há hốc mồm, trong nhà cũ có một người đi ra, ngáp ngắn ngáp dài nói: "Chào buổi sáng, ông chủ anh dậy sớm vậy?"
Là nữ khách hàng Tiêu Hiểu thuê phòng tối hôm qua!
May mắn hắn phát hiện nhà cũ khác thường sớm, nếu không để cho khách khứa nhìn thấy sẽ nghi ngờ mình trọ lại trong căn nhà bị ma ám mất!
Chương Thụ mặt không chút thay đổi nói: "Không còn sớm nữa, đã chín giờ rồi."
Tiêu Hiểu sửng sốt một chút. "Chín giờ, tôi ngủ lâu như vậy sao?"
Mặc dù cô làm livestream ma quái, thường xuyên thức khuya. Nhưng những lúc không cần thức khuya, vẫn đi ngủ sớm dậy sớm, dù sao cơ thể khỏe mạnh mới có thể miễn dịch mấy thứ linh tinh kia được.
Úc Thanh nhìn mọi thứ trở về bình thường, nói: "Cũng không muộn, vừa khéo. Cô có muốn ăn sáng với chúng tôi không? Là..."
Nói xong, hắn nhớ tới mình nấu mì, lại có chút ngượng ngùng: "Chúng tôi ăn tương đối đơn giản."
"Quao! Tôi không ngại đâu! Vừa tỉnh lại đã có đồ ăn, quả thực rất hạnh phúc!" Tiêu Hiểu vui vẻ nói, cô nhanh chóng nhìn thấy chiếc nồi trên hành lang cạnh cửa, còn có... một con vật màu trắng đang ngồi trông nồi bên cạnh bàn.
"Đây đây dây... Đây là chó ông chủ nuôi sao?!" Tiêu Hiểu kêu lên một cách kinh ngạc mừng rỡ. Trong chốc lát cô không hề nghĩ tới nó có thể là con cáo, dù sao cáo trắng rất hiếm thấy chứ đừng nói con cáo to như vậy.
Chóp tai Hồ Nhị run lên, cậu quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiêu Hiểu.
Úc Thanh Chân sợ cậu bỗng nhiên há mồm nói: "Cô xem cô xem cô lại nhìn rõ ông đây là chó sao?"
Hồ Nhị nhìn chằm chằm nửa ngày, ngay khi Tiêu Hiểu thử đưa tay muốn sờ cậu, bỗng nhiên phát ra ba tiếng chó sủa đầy phẫn nộ "Gâu Gâu Gâu", rồi bỏ chạy đến phía sau cây long não không thấy đâu.
Úc Thanh vội vàng đi qua vớt mì, dời lực chú ý của Tiêu Hiểu từ trên người chó... trên người cáo chuyển sang ăn sáng, mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Chương Thụ lặng lẽ đi tới, một bên hỗ trợ, vừa vớt mì vừa nhỏ giọng: "Hồ Nhị nói cậu ấy yêu cầu phí tổn thất tinh thần vì sủa tiếng chó, thêm hai quả trứng gà chiên."
Úc Thanh: "..."
Con cáo này cũng rất dễ nuôi, hai quả trứng chiên đã thỏa mãn rồi.
Hắn bưng mì về phòng ăn, thuận tiện nói chuyện với nhà cũ về chuyện hồi nãy.
"Hô... Những bụi bẩn đó là những cảm xúc xấu." Nhà cũ nói: "Cô gái đêm qua đã trải qua một số cảm xúc tiêu cực, không vui vẻ. Ta muốn lấy những thứ đó đi, để cô ấy được ngủ ngon hơn. "
Cảm xúc tiêu cực...
Úc Thanh ngẫm lại, mấy người Tiêu Hiểu cùng nhau đến vào ban ngày, lúc ấy nói đã có chỗ ở, nhưng đến buổi tối, Tiêu Hiểu lại một mình tới đây.
Rõ ràng là cô ấy xảy ra mẫu thuẫn với những bạn đồng hành.
"Đương nhiên, đây cũng là một hành động ích kỷ của ta, bởi vì nếu khách lo lắng, ta cũng sẽ bị quấy nhiễu." Nhà cũ ngượng ngùng nói.
"Nhà cây chúng ta trời sinh đã có thể cảm ứng được cảm xúc của người khác, sẽ đồng cảm với người ở lại. Tâm trạng người ở tốt thì chúng ta sẽ thấy dễ chịu, tâm trạng xấu có thể khiến chúng ta khó chịu thậm chí sinh bệnh. May mắn thay, nhà cây chúng ta có khả năng tự chữa lành và có thể loại bỏ tất cả những cảm xúc xấu."