Chương 10: Có mặt nạ (2)

Úc Thanh suy đoán: "Cho nên, những bụi bặm kia đều là cảm xúc xấu mà ông hấp thu?"

"Đúng vậy, chúng giống như độc tố làm cho cây cối bất an, nhất định phải thải ra ngoài. Cho nên..."

"Cho nên ông luôn có dáng vẻ suy tàn là do cái gọi là độc tố "cảm xúc xấu" tạo thành?"

"Ta cũng không nghĩ tới..." Nhà cũ hoang mang: "Con người trên thế giới này dường như có rất nhiều phiền não, rất nhiều cảm xúc tiêu cực, ngay cả động vật nhỏ cũng thường xuyên sợ hãi bất an."

Nhà cây run rẩy, như thể lắc đầu, nói: "Như thế rất không tốt bởi vì như thế rất nhanh già đi."

Úc Thanh im lặng một chốc, hỏi: "Có phải là tôi... cũng mang đến cho ông sự khó chịu?"

Nhà cũ vươn cành cây từ trong bức tường đi ra, mang theo lá xanh vuốt ve đầu hắn: "Không có, Tiểu Úc rất hiểu chuyện."

Úc Thanh không biết ông nói thật hay giả. Nhưng từ sau khi đột tử, hắn xem nhẹ rất nhiều, sầu não quả thật ít đi nhiều.

Cũng may mắn, sau khi hắn vượt qua tật xấu sợ quỷ mới về nhà cũ sống, nếu không sợ là sẽ khiến cho Nhà cũ rất khó chịu...

Sau khi Úc Thanh hiểu rõ nguyên nhân vì sao ban sáng nhà cũ trở nên tồi tàn lập tức thương lượng với ông, về sau mỗi ngày trước khi trời sáng thì dọn sạch bụi bặm, miễn cho ban ngày bị người khác phát hiện.

Nhà cũ vui vẻ đồng ý, ông nhắc nhở: "Có người đến thăm."

Úc Thanh rất kỳ quái. Nhà cũ nói không phải là khách, mà là đến thăm...

Hắn ra nhìn ra cửa, phát hiện Tiêu Hiểu đang giằng co với ai đó. Hình như là một trong những người bạn đồng hành của cô đã đến check-in nhà ma ngày hôm qua.

"Hiểu Hiểu, cô thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Hủy hợp đồng trước thời hạn, phải đền bù tiền phạt vi phạm hợp đồng đấy." Người đàn ông lạnh lùng nói.

"Tôi vẫn trả nổi." Tiêu Hiểu ngược lại rất bình tĩnh.

"Cô cho rằng không có đoàn đội chúng tôi mở rộng, một mình cô có thể nên chuyện ư?"

"Không cần anh bận tâm." Tiêu Hiểu vừa rửa chén của mình, vừa liếc xéo một cái nói: "Hỏi xong rồi thì anh có thể đi, đừng đứng ở đây cản trở phong cảnh."

Người đàn ông lại không thuận theo: "Tôi biết cô chỉ là nhất thời xúc động mà thôi. Cô đừng giận nữa, theo tôi trở về đi, mọi người đều hợp tác lâu như vậy, việc gì cũng dễ thương lượng. Hơn nữa, ai trong ngành chẳng làm như thế? "

"Không thương lượng gì hết." Tiêu Hiểu không khách khí nói.

"Cô cho rằng cô là ai! Ở đây làm bộ làm tịch không có tác dụng đâu!" Sắc mặt người đàn ông tối sầm, lại đây muốn mạnh mẽ kéo cô đi.

Úc Thanh nhìn không nổi nữa, nói: "Nhà cũ. "

"Hô."

Mặt đất bỗng nhiên nhô lên một gốc cây, người đàn ông bị vấp vào gốc cây ngã xuống đất, Tiêu Hiểu nhân cơ hội tránh thoát, chạy vào trong phòng.

"Thật ngại quá." Úc Thanh thuận thế tiến lên ngăn cản người đàn ông: "Xin đừng làm khó khách hàng của tôi."

Người nọ tức giận vung tay hắn ra, muốn nói lời cay độc, nhìn thấy mặt hắn, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, dùng cả tay lẫn chân bò trên sàn, tè ra quần bỏ chạy: "Quỷ, có quỷ..."

Úc Thanh mờ mịt không hiểu chuyện gì.

Chương Thụ chỉ vào mặt hắn.

Úc Thanh lấy điện thoại di động ra soi thấy mặt mày xanh mét, răng nanh nhọn hoắc...

"..."

"586" Úc Thanh đỡ trán nói: "Mi đừng có đột nhiên lấy đạo cụ địa ngục ra!"

"Chỉ là mặt nạ mặt ma quỷ mà thôi." 586 ngáp ngắn ngáp dài nói: "Được rồi, được rồi, lần sau ta sẽ hỏi kí chủ trước rồi mới dùng."

Hồ Nhị thay đổi hình người, từ phía sau gốc cây đi tới, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt Úc Thanh nói: "Tiểu Ngũ còn có loại bản lĩnh này à..."

Úc Thanh: "Tiểu Ngũ?"

"Là người bạn bè kia của anh đấy." Hồ Nhị nắm lấy mặt hắn: "Anh ta đã làm cái này đúng không? Hơi thở của anh ta hoàn toàn khác bọn ta."

586 không giấu được sự đắc ý: "Chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc tới."

Úc Thanh: "..."

Hồ Nhị hừ nói: "Chẳng qua là Nhà cũ lười biếng không thèm ra tay, nếu không thì mặt nạ này của Tiểu Ngũ trở nên vô dụng rồi."

586:"!! "

"Ai nói vô dụng! Đây chỉ là mặt nạ cấp thấp nhất mà thôi, ta còn có, còn có nhiều mặt quỷ đáng sợ hơn chưa lấy ra! "

Úc Thanh: "..."

Tên này còn mặt mũi nói như vậy! Biến hắn thành như vậy hắn làm sao gặp người? Trong phòng vẫn còn khách đấy! Lỡ như bị dọa......

Hắn còn đang rối rắm thì Tiêu Hiểu thò đầu ra, nhỏ giọng hỏi: "Anh ta đã đi chưa?"

Nhìn thấy Úc Thanh lập tức thay đổi sắc mặt.

Úc Thanh: "..."

Nguy rồi...

Nhưng không đợi hắn giải thích, Tiêu Hiểu đã giơ điện thoại lên chụp lại, sau đó chính cô cũng sửng sốt, ngượng ngùng nói: "À, tôi làm livestream ma quái, thói quen nghề nghiệp nên vô thức giơ máy chụp lại. Anh có phiền không, nếu anh thấy phiền thì tôi sẽ xóa ngay đi. Mà anh mua mặt nạ ma quỷ này ở đâu vậy? Vẽ cũng quá chân thực, dọa tôi giật nảy mình..."

Úc Thanh thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng nói: "Đồ gia truyền."

Hắn tuy rằng chưa từng dùng qua mặt nạ quỷ, nhưng mỗi một đạo cụ 586 đều dốc lòng dốc sức đề cập qua, cho nên hắn nhớ rất rõ mặt nạ quỷ này có thể che lấp hơi thở của con người, có thể trà trộn vào đàn quỷ mà không hề để lại sơ hở.

Mặt nạ này vô cùng kỳ lạ, quỷ nhìn không thấy mặt nạ chỉ cảm nhận được quỷ khí, coi hắn như là đồng loại. Mà người bình thường có thể nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được quỷ khí. Cho nên hắn mới không muốn dùng đồ của hệ thống địa ngục... Những món đồ chơi kia rất dọa người!

May mà là nghề nhiệp củaTiêu Hiểu cũng không phải nghề nghiệp bình thường...

Hắn nhớ rõ mặt quỷ này có thời gian hiệu quả là hai mươi bốn giờ, thế nên hôm nay hắn đừng nghĩ ra noài.

Úc Thanh đành đi dọn dẹp phòng bếp một chút.

Tuy rằng dưới hành lang trước nhà Nhà cũ tự dựng nên một căn bếp nhỏ, tỏ vẻ cũng có thể dựng một gian phòng có thể phòng cháy chữa cháy. Nhưng Úc Thanh vẫn muốn chuẩn bị một gian phòng khác để đốt củi. Dù sao Nhà cũ sẽ cho người thuê trọ, có khói hun lửa đốt cũng không tốt.

Hắn dọn dẹp xong, mệt mỏi nhanh chóng dâng lên, không thể không trở về phòng nghỉ ngơi. Vốn chỉ là ngồi trên ghế sô pha xem tivi, nhưng ngồi một lúc lại ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, ngay cả ngoài phòng ồn ào ầm ĩ hắn cũng không hay biết.

"Thật sự tôi không hề lừa mọi người, đây chắc chắn là một ngôi nhà ma!"