Chương 47

Edit: Ryal

Trong lòng Thi Hạ Dương có một cán cân thế này: người ta chiếm hời của cậu, cậu cũng phải chiếm hời của người ta.

Đặc biệt là Uông Thịnh.

Hắn sờ cậu một cái thì cậu phải sờ lại hai cái mới vừa.

Thi Hạ Dương học theo Uông Thịnh mà liếʍ đầu ngực hắn, đầu lưỡi đảo vòng quanh, rồi mυ"ŧ mạnh như trẻ con đòi sữa.

Cậu chẳng hề nương tay mà phanh ngực áo sơ mi của Uông Thịnh, tham lam để nước bọt mình dính dớp khắp l*иg ngực hắn.

Thích thật, đúng là sờ thích thật.

Thi Hạ Dương như bị ma nhập mà vuốt ve khắp người Uông Thịnh, lúc đang được hắn cơi nới thì bàn tay cũng mò thẳng vào đũng quần người ta.

Cậu kéo khóa quần đồng phục, xoa mạnh thứ kia qua lớp vải qυầи ɭóŧ.

Chẳng biết Thi Hạ Dương đã cảm thán Uông Thịnh dậy thì thành công biết bao nhiêu lần rồi nữa, cùng là học sinh cấp ba mà sao hàng của thằng nhãi này to quá vậy?

"Cậu thử nói xem, cậu da^ʍ không?". Uông Thịnh đè lên người Thi Hạ Dương, ba ngón tay chôn sâu trong cơ thể cậu.

"Sao lại nói tôi?". Thi Hạ Dương trừng mắt, chơi xấu bằng cách giựt nhẹ một sợi lông trong quần hắn.

Rất đau, nhưng cơn đau này lại càng kí©h thí©ɧ Uông Thịnh hơn nữa.

Hắn khẽ bật cười, thúc thúc về phía trước, môi dán bên tai cậu: "Phía sau chảy cả nước rồi này, còn chối là không da^ʍ?".

Uông Thịnh móc mạnh cửa sau cậu: "Nghe thấy tiếng nước không?".

"Đấy là bôi trơn!". Thi Hạ Dương bực mình cắn mạnh một cái lên môi hắn. "Đừng có đổ oan cho tôi".

Uông Thịnh cười: "Cởϊ qυầи tôi ra nào, ngoan".

Thi Hạ Dương đùa chưa đủ, cậu cười khẩy một cái như từ chối.

"Không chịu cởi à?". Uông Thịnh rút tay ra. "Thế thôi, hôm nay dừng ở đây vậy".

Hắn biết quá rõ cách trị cậu, đột nhiên đứng dậy, vung vẩy cái tay dính dớp: "Đi tắm rồi học từ đơn nào".

Thi Hạ Dương ngớ người, đôi chân trần trụi giang rộng, cậu nằm im trên giường trợn mắt nhìn hắn.

"Nhìn gì?". Uông Thịnh kéo quần lên. "Xuống giường đi".

"Đệch mẹ, đồ khốn Uông Thịnh!". Thi Hạ Dương biết mình bị giỡn thì nhào thẳng tới, kéo hắn về giường, thẳng thừng lột quần hắn ra.

Cả qυầи ɭóŧ lẫn quần ngoài bị quăng xuống đất, Thi Hạ Dương chẳng hề để tâm mà dùng tay tuốt thằng em to bự kia hai lần, tách đôi chân dài ngồi trên người hắn.

"... Nhanh nhẹn thật". Uông Thịnh giơ tay bóp chặt vòng eo nhỏ. "Thế thì tiện thể cậu tự làm luôn đi".

Thi Hạ Dương đột nhiên thấy hơi thẹn thùng, tư thế này khiến lòng xấu hổ chẳng mấy khi xuất hiện của cậu phải ló đầu ra.

"Không chịu à?". Uông Thịnh vỗ vỗ mông cậu. "Lần trước dạy rồi còn gì?".

Thi Hạ Dương chậc một tiếng, lê người về phía trước, giơ tay ra sau cầm thằng em nhà Uông Thịnh rồi hơi nhỏm dậy, kề nó sát cửa sau mình.

"Chịu chứ". Thi Hạ Dương muốn chứng minh năng lực học tập của mình chẳng kém gì học sinh xuất sắc, thẹn hay không thẹn có là gì, đấy chỉ là thứ chẳng đáng hai xu, sao phải quan tâm.

Thực ra lúc ngồi xuống cậu vẫn hơi hồi hộp – có nới rộng rồi đấy, nhưng cảm giác khác hẳn những ngón tay.

Uông Thịnh nằm nó nhìn Thi Hạ Dương mím môi mím lợi, chỉ muốn thọc thủng cậu ngay giây tiếp theo.

Sao nhóc côn đồ này gợi cảm thế?

Hắn cầm thằng em Thi Hạ Dương trước mặt mình, chầm chậm vuốt.

Thi Hạ Dương được kí©h thí©ɧ cả trước lẫn sau cùng lúc, cậu nhìn Uông Thịnh mà sướиɠ không nói nên lời, chỉ cắn răng rên ư ử.

"Sướиɠ không?". Uông Thịnh dùng một tay khác bóp đầu ngực cậu. "Chồng hầu em sướиɠ không?".

Ngay khi câu hỏi ấy kết thúc, hắn đột nhiên thúc thẳng vào ngay lúc Thi Hạ Dương chẳng hề phòng bị, khiến người kia vừa rên vừa ngã vào ngực mình.

"Nhào thẳng vào ngực tôi này?". Uông Thịnh vừa bắt đầu đâm thúc, vừa cười: "Còn cãi là em không da^ʍ à?".