Chương 46

Edit: Ryal

Thi Hạ Dương thấy mình đúng là một thiên tài, cứ há miệng là tuôn được lời cợt nhả, nếu lúc làm bài thi mà trình độ ngôn ngữ của cậu cũng cao đến mức này thì đã chẳng bị thầy cô mỉa mai rõ lắm.

Có thể Thi Hạ Dương không biết trọng tâm bài thi là gì, nhưng cậu bắt thóp được điểm G của Uông Thịnh: chẳng cần làm gì, gọi chồng rồi thở gấp hai cái là được sướиɠ lên tiên rồi.

Quả nhiên, Thi Hạ Dương vừa gọi thế là Uông Thịnh lột qυầи ɭóŧ cậu ra ngay tắp lự, ngón tay khô khốc chọc vào nơi trần trụi.

Cậu đau tới nỗi chửi thề một tiếng, nhéo mạnh vào eo hắn.

Sau đó, Thi Hạ Dương mông trần bị Uông Thịnh túm mông bế lên.

Tuy không nặng nhưng tốt xấu gì cậu cũng là một thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, tuy kí©h thí©ɧ thật đấy, nhưng mỗi lần bị bế thế này là Thi Hạ Dương lại có cảm giác mình chỉ là một con gà nhép trước mặt Uông Thịnh.

Cậu ôm lấy hắn bằng cả hai tay hai chân, môi dán chặt môi, có muốn tách ra cũng không tách được.

Uông Thịnh bế cậu vào phòng ngủ, thả người xuống giường, vừa mở ngăn kéo cầm lọ bôi trơn đã thấy Thi Hạ Dương nằm úp sấp chu mông lên với mình.

Hắn khẽ cười: "Ý chí của cậu chỉ được thế thôi à?".

"Cậu có ý chí không?". Thi Hạ Dương trừng hắn. "Có thì giỏi đừng cᏂị©Ꮒ tôi!".

Uông Thịnh vuốt ve lưng cậu như vuốt lông nhóc báo nhà mình, rồi lại khom người xuống hôn lên bờ mông khiến hắn thích không chịu được.

Da Thi Hạ Dương mịn màng, vuốt sướиɠ tay, hắn cứ có cảm giác mình véo cái là ra nước.

"Tôi cũng không có ý chí". Lòng hắn nghĩ, nếu tôi có ý chí thì đã cᏂị©Ꮒ cho cậu nghe lời từ lâu rồi, sao phải đợi đến bây giờ mới ăn sạch?

"Nói ít thôi". Thi Hạ Dương vặn vẹo người. "Nhanh lên nhanh lên, vội bỏ xừ".

Thi Hạ Dương đã được khai trai, dường như cái người thẹn thùng và kinh sợ ở phòng riêng quán net ngày ấy chẳng phải cậu.

Cậu thoải mái và hào phóng mời gọi, bày tỏ khát vọng thuộc về mình mà không hề kiềm nén.

Uông Thịnh thích cậu thẳng thắn thế này.

Nhưng hắn muốn trêu cậu.

Thi Hạ Dương càng sốt ruột, Uông Thịnh càng thong thả ung dung.

Hắn đứng ở mép giường, đến cái cúc áo cũng chưa cởi, bình tĩnh vặn nắp lọ bôi trơn rồi cẩn thận bóp thứ chất lỏng trơn trượt ra tay mình từng chút một.

Từng động tác nhàn nhã như một đầu bếp bánh ngọt đang đong nguyên liệu.

Thi Hạ Dương thấy hắn chậm rì rì thì sốt ruột: "Cậu làm gì đấy? Nhanh lên coi!".

Thực ra cậu thấy hơi chột dạ, lỡ ba hắn tự dưng về nhà thì xấu hổ chết mất.

Biết thế chẳng theo Uông Thịnh về đây, kéo hắn ra quán net cũng được, đằng nào phòng tầng hai cũng chẳng có camera, thích làm gì thì làm!

Uông Thịnh nâng mắt nhìn cậu, cuối cùng cũng đặt ngón tay dính dớp trước miệng huyệt đã đợi mình không biết tự bao giờ trong tiếng thúc giục của người kia.

Hắn chọc nhẹ mấy cái, Thi Hạ Dương lập tức hít một hơi sâu.

Uông Thịnh cười: "Cậu nghiện rồi à?".

"Vớ vẩn gì thế?". Thi Hạ Dương bực, đánh tét một cái vào tay hắn. "Đừng có nói nữa, nhanh lên!".

Uông Thịnh đè lên người Thi Hạ Dương, một tay bóp mạnh phần đầu ngực đã nhô cao cứng ngắc của cậu, một tay mần mò lối vào cửa sau.

Vẫn thấy hơi đau.

Thực ra nơi ấy của Thi Hạ Dương chưa lành hẳn, nhưng cậu thèm đến độ cắn răng nhịn.

Nếm được chút ngon ngọt khi trước, giờ cậu đã hiểu: người đứng trên đỉnh cao là người biết chịu khổ, muốn được sướиɠ thì phải nhịn được chút giày vò khi mở rộng dạo đầu.

Cuộc đời là thế đó!

Thi Hạ Dương vừa cảm nhận ngón tay Uông Thịnh móc ngoáy trong thân thể mình, vừa cảm thán mình đúng là một triết học gia. . Đọc truyện hay tại { TR Uмtгцуen.ME }

Cậu rên nhẹ, hỏi: "Cậu cởϊ qυầи áo đi được không?".

"Hửm? Tại sao?". Uông Thịnh cố ý hỏi.

Thi Hạ Dương liếc hắn qua khóe mắt, cái tay hư bắt đầu mò sang mấy cúc áo. "Ông muốn sờ cậu".

Cậu dùng một tay cởi hai chiếc cúc, rồi nhỏm người dậy, ngậm lấy một bên đầu v* mυ"ŧ mυ"ŧ: "Muốn sàm sỡ cậu".