Năm sau sẽ là sinh nhật lần thứ ba mươi của anh, nghĩ đến, Thẩm Quân lại cảm thấy thật hư ảo, anh luôn cảm thấy hình ảnh tốt nghiệp, nhập ngũ với tư cách là thực tập sinh vẫn còn sống động trong mình, nhưng giờ anh lại gần ba mươi tuổi rồi, có lẽ sau một thời gian nữa, những chiến sĩ chiến đấu thực tế như mình nên thu dọn đồ đạc và nghỉ hưu.
Và mặc dù Thẩm Quân có nghỉ hưu, thì anh cũng không có nơi nào để đi cả, anh thấy mình thực sự rất buồn cười, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình, lẻ loi sóng hết phần đời còn lại.
Có lẽ từ đầu đến cuối, cũng chỉ có một người tham gia vào cuộc đời anh trong thời gian ngắn, rồi rời đi, thậm chí còn để lại vết nhơ không thể xóa nhòa trong hồ sơ của anh.
Lúc này, trong đầu Thẩm Quân đột nhiên hiện lên một số hình ảnh từ nhiều năm trước, khiến anh có chút choáng váng.
Và Thẩm Quân cũng nhận ra rằng, kể từ khi Vu Lâm Khiếu liên lạc đến, thì tình trạng thể chất của mình có gì đó không ổn. Tâm trạng của anh không những rất dễ bị dao động mà còn hay bị phân tâm.
Mấy ngày trước bác sĩ quân y cũng có nói với Thẩm Quân rằng, tình trạng như này là bình thường, đây là do nội tiết tố của người song tính quanh năm bị ức chế chợt mở ra, gây nên tình trạng rối loạn bài tiết.
Lúc đó Thẩm Quân cũng đã hỏi về các giải pháp, nhưng không ngờ câu hỏi đó đã khiến anh phải hối hận.
Khi đó, vị bác sĩ trẻ đã đẩy kính lên và nói với vị huấn luyện viên Thẩm đang khổ não, một cách nghiêm túc:
"Hãy ngưng dùng thuốc ức chế hormone và tiếp tục duy trì đời sống tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt của anh."
…
Thực tập sinh trước mặt Thẩm Quân đã hoàn thành xong băng đạn thứ hai và đang đi về phía Thẩm Quân.
Thẩm Quân khẽ lắc đầu, nghĩ rằng thật may mắn khi được làm công việc nhàn nhã, chứ nếu không cứ luôn mất tập trung như thế này trên chiến trường sẽ bị kẻ địch gϊếŧ chết mất.
"Báo cáo với huấn luyện viên, khối lượng huấn luyện hôm nay đã hoàn thành, tất cả các mục tiêu đều đạt được trong thời gian cho phép." Thực tập sinh sau khi nói xong thì vui vẻ thu dọn thiết bị của mình và đứng thẳng trước mặt huấn luyện viên Thẩm, giống như một cậu bé ngoan đang chờ được khen thưởng một bông hoa nhỏ màu đỏ.
Em trai này họ Yến, tên là Yến Tử Minh, tính cách vui vẻ hào phóng, nên rất được các tổ đội trong quân khu yêu mến. Hơn nữa cậu ta cũng không có xuất thân gia đình danh tiếng gì, chỉ nghiêm túc dựa vào thực lực mà đi lên, vì vậy Thẩm Quân có ấn tượng rất tốt về cậu ta.
Thẩm Quân cũng không biết mình lại nghĩ đến điều gì, sắc mặt trông khá hơn nhiều, ngay cả lông mày cứng nhắc cũng có vẻ hơi giãn ra.
Lông mày của Thẩm Quân rất cao, nên khi anh không cười thì nhìn rất nghiêm khắc, nhưng khi cười thì lại rũ xuống, lộ ra vẻ tốt bụng.
Anh cũng rất hiền lành thân thiện. Và chính vì biết nụ cười của mình không hề đáng sợ, nên Thẩm Quân rất hiếm khi cười với các học sinh của mình, cho nên anh được bọn họ gọi bằng biệt danh "Huấn luyện viên băng sơn."
Yến Tử Minh lần đầu tiên nhìn thấy huấn luyện viên Thẩm mỉm cười, thì sửng sốt tại chỗ, cậu ta chớp chớp mắt nói: "Huấn luyện viên, thầy có em gái không?”
Thẩm Quân lấy thiết bị của mình, xuống sân tập và định đi bộ đến nhà ăn. Nhưng khi nghe thấy điều này, anh lại có chút bối rối, đáp: "Có, có chuyện gì sao?"
Yên Tử Minh khẽ mỉm cười với anh và nói: “Nếu vậy, em gái của anh chắc chắn rất xinh đẹp!” Nói xong cậu ta đứng từ xa và vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Quân: “Tạm biệt, huấn luyện viên!”
——