Bộ trưởng Bộ Quân sự Quân khu Tây Nam phụ trách điều chuyển nhân sự, là người họ Trần, người này là họ hàng của mẹ Vu Lâm Khiếu, nên có thể coi như là anh em họ xa của hắn. Hai ngày nay, người này đã huy động nhân sự và làm rất nhiều việc linh tinh, sau đó lại bận phê duyệt các công văn chính thức ở trong phòng và đang lúc chú tâm làm việc thì điện thoại công cộng trong phòng réo gọi và cùng lúc đó điện thoại cá nhân của anh ta cũng vang lên.
Trung tá Trần bận đến mức đầu óc sắp nổ tung, nên tất nhiên giọng điệu trả lời điện thoại cũng không tốt lắm: "Ai vậy, tôi đang bận."
"Anh Trần, là em, Tiểu Lâm Tử người nhà họ Vu." Giọng nói của Vu Lâm Khiếu vang lên, giống như vừa mới ngủ dậy, với giọng mũi nồng đậm.
Cho dù Vu gia không có sức ảnh hưởng khắp bầu trời, thì cũng dư sức mở đường giúp cho một Bộ trưởng Quân sự nhỏ nhoi như anh Trần đây được thăng chức lên cấp cao. Và Vu Lâm Khiếu chính là cây giống duy nhất trên mảnh đất rộng 800 mẫu đất của gia đình hắn, cho nên đôi khi giúp được việc cho hắn để hắn có thể khen đôi câu trước mặt tướng quân Vu, thì Bộ trưởng Trần sẽ được rất nhiều may mắn.
Chính vì vậy khi Trung tá Trần nghe thấy giọng nói của Vu Lâm Khiếu, anh ta lập tức dừng lại việc mình đang làm, hắng giọng và cười nói: "À, là Lâm Khiếu sao. Sao anh Trần lại không có thời gian cho cậu được chứ?"
“À tôi có người quen mới chuyển đến chỗ anh để hít thở chút không khí trong lành.” Vu Lâm Khiếu lại nói huyên thuyên, nghe như đang đi trong phòng.
Hắn nói rất thẳng thắng, không bao giờ cắt lời một cách quan liêu, người quen nghe những lời đó thì thấy rất thích, còn người không quen nghe thì lại thấy ghét, thấy hắn hách dịch. Trung tá Trần đã làm quân nhân nhiều năm, trong doanh trại của anh ta cũng có rất ít người xấu tính, nên trong lòng anh ta có ấn tượng rất tốt với Vu Lâm Khiếu.
Lời nói nghe có vẻ thoải mái, giọng điệu của trung tá Trần trở nên nhiệt tình: "Vậy người cậu nói tên là gì? Tôi sẽ giúp cậu tra cứu thông tin và sắp xếp. "
"Thẩm Quân. 3 giờ sáng sẽ đến. Anh cũng không cần làm gì nhiều đâu. Chỉ cần giúp anh ấy đổi lại vé máy bay nâng cấp lên phòng đôi khoang hạng nhất, ký túc xá cũng sắp xếp ở vị trí xa, nhớ là phòng đôi nha." Đầu dây bên kia chợt trở nên yên tĩnh, Vu Lâm Khiếu tìm một chỗ ngồi xuống.
"Ồ..." Trung tá Trần nghển cổ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, anh ta nhấp chuột: "Có người như vậy sao? Anh ấy là thiếu tá... Ừm, chức vụ của anh ấy có hơi thấp, anh ấy là huấn luyện viên, nhưng cấp bậc và vị trí hình như không phù hợp cho lắm, thật đúng là kỳ lạ mà.”
Vu Lâm Khiếu không lên tiếng.
"Cái người này có quan hệ gì với cậu à?" Trung tá Trần có chút khó hiểu, nhìn khuôn mặt trong ảnh, mặc dù nhìn rất đẹp trai, đoan trang, ngay thẳng nhưng thực sự anh ta lại chẳng có chút ấn tượng nào. Và nhìn vào bản lý lịch khốn khổ này, Trung tá Trần có thể biết được rằng người này chắc chắn không phải là họ hàng của nhà họ Vu, nếu không thì sao người này lại rơi vào tình trạng khốn khổ như vậy và dường như đã từng bị trừng phạt thay cho người khác.
Trung tá Trần không chắc là ai, cũng không thể nắm chắc là mình đoán đúng, nên chỉ có thể hỏi thêm thông tin.
Vu Lâm Khiếu có chút lơ đãng, thản nhiên nói: “Anh ấy là vợ tôi.”
…
Đúng là đơn đăng ký kết hôn của hai người họ đã được phê duyệt trong hai ngày qua và trên thực tế, họ đã được coi là một mối quan hệ hôn nhân chính thức, còn việc nhận giấy chứng nhận chỉ là một hình thức mà thôi.
Trung tá Trần sững sờ, dụi dụi mắt, lần này anh ta nhìn thấy cột giới tính của Thẩm Quân nói là người song tính.
Đúng là tuyệt hảo. Trung tá Trần sững sờ, thầm nghĩ, lão tướng Vu xứng đáng là người làm tướng, vì ván cờ này của ông thật sự đã trói chặt Vu Lâm Khiếu. Ngay khi đầu óc quay cuồng, anh ta cũng đã hiểu được dụng ý của tướng quân Vu, ông như vầy, là muốn Vu Lâm Khiếu bị nhốt trong quân đội theo đuổi được sự nghiệp, còn mình cũng có thể nhanh có cháu trai bế bồng.