Chương 32: Suy tính của Tướng quân Vu

Và trong tương lai, Vương Lâm Khiếu sẽ đường hoàng chính đáng thăng quan tiến chức trong quân đội, đến khi cả hai sinh con, tướng quân Vu sẽ cho họ ly hôn và cưới lại cho con trai mình một tiểu thư danh giá đến từ một gia đình môn đăng hộ đối, trong khi đó đứa cháu trai hợp pháp này sẽ không liên quan gì đến gia đình mẹ nó, vì dù sao “Mẹ ruột” của nó cũng là một người song tính có nhân phẩm tốt, nên tướng quân Vu cũng không cần phải lo lắng, về chuyện tranh giành quyền lực trong gia đình ông, chính vì vậy con đường mà ông chọn cho Vu Lâm Khiếu, có thể nói là rất hoàn mỹ.

Và mặc dù trung tá Trần là họ hàng bên mẹ của Vu Lâm Khiếu, nhưng mối quan hệ này của họ lại theo kiểu họ hàng xa, tuy nhiên trung tá Trần lại rất coi trọng mọi việc trong dòng chính của nhà họ Vu.

Những năm đầu kinh tế và sự phát triển của nhà họ Vu không được tốt, nên tướng quân Vu chỉ có thể đưa Vu Lâm Khiếu ra nước ngoài và để mặc cho hắn lớn lên như cỏ dại, chịu thiệt thòi đủ thứ. Đến khi tướng quân Vu công thành danh toại, đưa con trai trở về Trung Quốc, ông đã luôn muốn bù đắp lại những ngày tháng chịu khổ của con trai và luôn nhắm mắt làm ngơ trước những trò vui quá đà của quý tử.

Chỉ là Vu Lâm Khiếu lại không mấy quan tâm đến con đường chính trị mà tướng quân Vu đã vạch sẵn cho mình, hắn từ chối hết mọi lời mời liên hôn từ những gia đình trâm anh thế phiệt, có thể giúp đỡ cho hắn trên con đường chính trị, hắn cũng tiêu xài rất hoang phí, dám nghĩ dám làm, nên trong một bữa tiệc tập thể một năm trước, suýt chút nữa Vu Lâm Khiếu đã khiến tướng quân Vu phải điêu đứng vì những hành động và lời nói của mình.

Và cũng vì những lý do đó, nên làm sao tướng quân Vu giám giao lại gia tài trăm năm của nhà họ Vu, cho Vu Lâm Khiếu được? Trung tá Trần nghĩ nghĩ, tướng quân Vu quả thật rất tàn nhẫn khi luôn bắt ép con trai mình vào những việc mà nó không muốn, chẳng hạn như chuyện vào trong quân đội, ông ta cũng rất cao tay khi bí mật cài họ hàng xa vào trong quân đội để chăm sóc con trai. Tuy nhiên vì tránh để ai đó nghi kỵ, mà ông đã không ngần ngại để con trai mình làm lính, đi từ vị trí thấp nhất đi lên.

Cùng với đó là khi Vu Lâm Khiếu bị bắt đi xóa hình xăm, ai cũng biết diện tích hình xăm của hắn rất rộng, nên khi bước vào quá trình ai bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng la hét của Vu Lâm Khiếu vang vọng khắp tòa nhà bệnh viện.

Nhà Trung tá Trần không có bệ đỡ gì nên chỉ có thể là họ hàng xa với nhà Vu Lâm Khiếu, nhưng anh ta nhờ vào tài năng của mình mà leo lên được chức trung tá, chính vì vậy đầu óc của anh ta cũng thông minh nhanh nhạy hơn trong việc lấy lòng. Và chỉ trong vài giây, trung tá Trần đã có thể suy nghĩ ra được tám trăm kế sách và bắt đầu cân nhắc ưu nhược điểm để chấp nhận sự thật, tiếp đó anh ta mỉm cười với Vu Lâm Khiếu đang im lặng ở đầu bên kia: "Không sao, ký túc xá đôi rất dễ sắp xếp, em còn có nhu cầu gì khác không?"

"Không còn nữa." Vu Lâm Khiếu nói, nhưng sau đó hắn lại suy nghĩ một chút, rồi bổ sung: "À, phải rồi, anh có thể cùng người bên phía Tây Bắc thương lượng một chút, để tôi nghỉ ngơi thêm mấy ngày, nhân tiện thúc giục thư chuyển trường của tôi luôn nha."

"Không thành vấn đề." Trung tá Trần vỗ vỗ ngực trấn an.

——