Chương 4

"Sao lại như vậy?!"

"Là thật đấy, tôi làm việc bằng cái tâm chứ không phải vì tiền. À mà, anh đang mang thai đấy.”

Bạch Hủ như bị sét đánh.

Bác sĩ da đen trấn an vỗ vai anh, nhân cơ hội này đổ thêm dầu vào lửa: "Mặc dù Alpha sinh con rất khó khăn, nhưng khoang sinh sản của anh lại không quá xa lạ với điều này, lối vào rất mềm, đây là đứa con thứ mấy rồi?"

"Tôi chưa từng sinh con! Tôi là Alpha, Alpha làm sao có thể mang thai được chứ?" Bạch Hủ chân dài còn bị trói trên giường sinh, anh nâng nửa người trên nói năng lộn xộn giải thích: “Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ xong anh ta đều lau dọn cho tôi rất sạch, tuy không đeo bαo ©αo sυ, nhưng tôi vẫn luôn lén lút uống thuốc tránh thai mà...”

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Tôi đã nhận được nhiều ca chơi xong dính bầu rồi, alpha dù ít nhưng cũng có.” Bác sĩ da đen ngoài miệng nói như vậy, lại cắm đồ nội soi vào trong một đoạn, huyệt thịt đỏ thẫm càng hiện ra rõ hơn: “Đừng nói dối bác sĩ, cho dù có đẻ mười lứa cũng sẽ không thành ra như vậy. Chắc là anh cũng đã xảy ra nhiều lần rồi, thuốc hay là nhân tạo vậy? Tôi rất sẵn lòng giúp anh, chờ năm tháng sau sẽ làm phẫu thuật phá thai miễn phí cho anh..."

Bạch Hủ đỏ mắt, đánh ngất bác sĩ da đen chỉ với một đấm, không chút lưu tình giẫm đứt tay heo muối của bác sĩ, tùy tiện rút ống kính kiểm tra ra.

Nước bắn ướt giường sinh.

Anh cảm thấy trống rỗng.

Điên rồi...Thật điên rồ.

Bạch Hủ nhanh chóng đi vào con hẻm tối tăm.

Trên đùi còn lưu lại vết siết dây trói giường, bị quần áo ma sát, thỉnh thoảng đau nhức.

Không có dư lượng thuốc tiêm trong máu …

Mang thai…

Anh khó thở, ngực buồn bực, bụng ảo giác trướng to, giống như bị quái vật ký sinh vậy, cuối cùng hai đầu gối mềm nhũn, vô lực quỳ trên mặt đất.

Trong bảy năm kết hôn, Bạch Hủ không bao giờ ngừng tập thể dục. Vóc người và thể lực vẫn khá tốt, nếu không phải anh cố ý duy trì tính cách của Omega, anh còn có thể cùng đạo tặc tinh nhuệ đánh nhau.

Bụng có lửa đang cháy.

Đó là bác sĩ da đen...Chắc hắn ta đã hạ thuốc mình!

Thật sự là bị vòng tròn dưỡng thành phế vật, anh lại buông lỏng cảnh giác, suýt nữa bị đánh úp.

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!!

Bạch Hủ vịn tường, miễn cưỡng đứng lên.

Cách đó không xa là khu đèn đỏ.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙, nước da^ʍ, pheromone, anh rất quen thuộc với mùi hương sa đoạ này.

Những hạt giống do Enigma để lại rất khó tiêu diệt bằng thuốc, phải đợi bụng to lên mới phẫu thuật, hoặc...

Quan hệ tìиɧ ɖu͙© với những người đàn ông mạnh mẽ hơn, lấp đầy khoang sinh sản với tϊиɧ ɖϊ©h͙, bao gồm gen của người trước đó để lại cho đến khi có thể phá thai theo cách tự nhiên.

Anh không có khả năng mang thai dưới sự truy sát kép của Liên bang và Tinh Đạo vẫn đang sống sót.

Chuyện cho tới bây giờ, Bạch Hủ không còn lựa chọn nào khác.

Câu lạc bộ lớn nhất trong khu đèn đỏ, có một ứng viên kỳ lạ.

Là một người đàn ông trẻ tuổi, trang phục huấn luyện màu đen bao bọc vóc người thon dài, tuy che đi nửa khuôn mặt, vẫn có thể suy đoán ra là một người rất đẹp trai.

Chỉ cần một ánh mắt, đã có vô số người sẵn sàng làʍ t̠ìиɦ một đêm của anh.

Một món đồ chơi treo trên tường, không có phẩm giá, có thể được sử dụng bởi bất cứ ai và bất cứ lúc nào.

"Tôi không cần tiền, giới tính không giới hạn, chủng tộc không giới hạn, cứ bắn vào trong thoải mái.” Giọng của anh khàn khàn, nghe ra rất bực bội: “Điều kiện chỉ có một, người có Pheromone đủ mạnh mới có thể chạm vào tôi, mấy người quá yếu sẽ bị tôi gϊếŧ chết, hiểu chưa?"

Quản lý lễ tân rùng mình, đang nứиɠ tự nhiên tắt nứиɠ.