Chương 5: Chiếc kẹp tóc

Anh đưa cô đến nơi anh yêu thích, một nơi rộng lớn và xanh rực rỡ. Hồ nước trải dài ngút tầm mắt, không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào khác ngoài những cành liễu lay động trong gió. Nó thật nhẹ nhàng. Anh thường đến đây khi anh muốn ở một mình, nó là nơi bí mật.

Anh nhìn vợ mình trông thật hạnh phúc, cô ấy nhảy xuống bờ hồ ngâm chân mình trong làn nước và búng đôi chân lên xuống. Nước chắc hẳn đã rất lạnh nhưng dường như cô ấy không để tâm.

Anh ấy chỉ đứng lẳng lặng nhìn cô, trông cô ấy thật xinh đẹp với mái tóc dài nâu đỏ và đôi mắt màu sô cô la. Chiếc váy ôm trọn cơ thể, tôn lên vóc dáng vô cùng xinh đẹp của cô.

Đột nhiên Lucian nghe thấy một âm thanh chói tai, anh ấy nhìn quanh.

“Hazel !!”

Cô ấy không còn ở dưới nước nữa, mà đang ngồi trên bờ ôm chặt đầu gối của mình. Lucian lao đến bên cô.

“Có chuyện gì vậy.”

“Không có gì đâu, tôi chỉ bị ngã thôi.” Cô giải thích.

Váy của cô bị rách và đầu gối cô bắt đầu chảy máu.

“Đi thôi, ta đưa nàng về nhà.” Anh đỡ cô đứng dậy.

***

Lucian giúp tôi xuống ngựa, nhưng khi tôi nhấc chân mình lên thì đầu gối bắt đầu đau nhức dữ dội. Không muốn thu hút sự chú ý, tôi cắn răn chịu đau nhưng có lẽ Lucian biết điều đó, anh ấy vòng cánh tay khỏe mạnh của mình và bế tôi vào trong.

“Chàng làm gì vậy” tôi lúng túng nói.

“Bế nàng.” Anh ấy trả lời ngắn gọn.

“Tôi biết điều đó, hãy thả tôi xuống, tôi có thể tự đi được.” Mặt và cổ cô ấy đỏ bừng.

“Vợ à, nếu ta để nàng đi bộ thì chúng ta sẽ không thể đến được phòng trước khi mặt trời mọc mất, và ta cũng muốn ngủ một chút.”

Có phải anh ấy vừa gọi tôi là vợ không? Tôi thật sự thích điều đó quá đi mất.

Khi anh ấy bế tôi di chuyển qua các hành lang, những người giúp việc và người hầu nhanh chóng cuối đầu chào khi họ vừa nhìn thấy chúng tôi, tôi thấy ngại ngùng vì điều đó. Anh dừng lại một lúc, nói với người giúp việc chuẩn bị đồ để lau chùi vết thương trước khi bước tiếp .

Khi về đến phòng, anh ấy nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường và người giúp việc đem đồ lau vết thương đến. Anh ấy cầm lấy bộ dụng cụ và kêu cô ấy ra ngoài. Ngồi bên cạnh tôi, anh vén chiếc váy qua khỏi đầu gối tôi.

“Uh.. nó ổn mà, tôi có thể tự làm sạch.” Tôi lắp bắp nói.

“Nàng chỉ cần ngồi yên thôi.” Anh ấy yêu cầu tôi.

Anh đặt bàn tay lên phía sau chân tôi, bàn tay anh lạnh nhưng cái chạm của anh ấy lại nóng. Tôi tự hỏi làm sao mà một người đàn ông cao lớn và khỏe mạnh như vậy lại có cái chạm nhẹ nhàng đến thể.

Kỳ lạ thay, sự đυ.ng chạm của anh ấy khiến tôi khao khát nhiều hơn nữa và tôi thấy mình đang tưởng tượng cảm giác sẽ thế nào nếu anh ấy đưa tay xuống chân tôi và nếu anh ấy chạm vào...

Một cơn đau rát làm gián đoạn suy nghĩ của tôi và tôi hét lên.

“Nó sẽ hơi rát một chút.” Anh ấy nói và tiếp tục lau vết thương cho tôi.

Tôi cắn chặt môi dưới vì nó quá rát và tôi thì không muốn than phiền với anh ấy. Như cảm nhận được sự đau đớn của tôi, anh ấy dừng lại và thổi nhẹ vào vết thương. Khi hơi thở nóng bỏng của anh ấy chạm vào da, nó khiến tôi rùng mình và co rúm ngón chân.

Chúa ơi, anh ấy đã chạm vào tôi mà hầu như không làm gì cả.

“Nàng đã đỡ hơn chưa?” anh hỏi.

“Vâng.” Tôi thì thầm “Cảm ơn.”

Khi xong việc, anh ấy kéo váy tôi về như cũ.

“Nàng nên thay đồ rồi.” Anh ấy đứng dậy và nói. “Nàng có muốn ta gọi người hầu và cho nàng không?”

“Không tôi có thể tự xoay sở được.” Tôi trả lời.

Tôi bước vào phòng thay đồ với đôi chân khập khiễng, thay bộ váy ngủ và khoác áo choàng vào sau đó bước ra ngoài.

Lúc này chỉ có vài ngọn nến được thắp sáng trong phòng, Lucian nằm trên giường và đưa mắt nhìn lên trần nhà. Mái tóc đen bóng và đôi mắt vàng của anh ấy rực lên dưới ánh sáng mờ ảo.

Khi tôi bước lên giường, anh ấy quay đầu nhìn tôi.

“Nàng nên cởϊ áσ choàng ra vì đêm nay thật sự rất nóng đó.” Sự quan sát của anh ấy chỉ là và vô tình nhưng nó khiến tim tôi đập nhanh hơn, và đột nhiên trong phòng có cảm giác rất nóng.

Tôi từ từ cởϊ áσ choàng và nó trượt xuống cánh tay, ánh mắt của anh ấy luôn nhìn chằm chằm theo mọi hành động của tôi. Sau đó tôi nằm xuống giường, quay mặt về hướng khác. Mặc dù anh ấy nói có thể đợi về việc động phòng, nhưng tôi vẫn cảm thấy bồn chồn.

Tôi cảm nhận được sự di chuyển của anh ấy trên giường.

“Hazel.” Anh ấy thì thầm, giọng của anh ấy nhẹ nhàng chạm vào lưng tôi.

“Vâng.?” Tôi cố gắng giữ giọng nói tự nhiên nhất.

“Quay lại đây.” Tôi thấy mình tự động quay mình lại sau giọng nói của anh ấy.

“Ta đã hứa là sẽ không chạm vào nàng mà, nàng không cần lo lắng như vậy.”

“Tôi không có.” Tôi thì thầm.

Anh ấy không nói gì trong một lúc, có lẽ anh ấy biết tôi nói dối.

“Chúc nàng ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.” Tôi thì thầm đáp lại và cảm thấy thoải mái hơn cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Tôi chợt thức giấc và nhận ra rằng cánh tay khỏe mạnh của Lucian đang vòng qua eo và ôm lấy tôi. Lưng tôi tựa vào bộ ngực rắn chắc và tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phà và cổ tôi. Anh ấy có mùi thơm, một mùi hương cháy bỏng, không hiểu sao tôi thấy mình như tan chảy trong vòng tay ấy. Tôi thích nó, thích cảm giác ấm áp và an toàn mà nó mang lại.

Đột nhiên, anh ấy buông tay ra và ngồi bật dậy.

“Có chuyện gì vậy.” Tôi ngồi dậy và hỏi.

Dường như anh ấy đang cố lắng nghe một điều gì đó, tôi nhìn quanh và cố gắng chú ý nhưng không thể nghe thấy gì. Anh bước xuống giường và mặc áo choàng vào.

“Chúng ta gặp một chút vấn đề rồi.” Anh nói và bước ra cửa. Tôi nhanh chóng mặc áo choàng vào và đi theo anh ấy.

Một số người hầu và lính canh đang tụ tập trước sảnh để tranh cãi về điều gì đó, họ im lặng ngay khi nhìn thấy chúng tôi.

“Thưa hoàng tử.” Họ cúi đầu.

“Có chuyện gì xảy ra?” Lucian hỏi.

Ánh mắt của mọi người toát lên sự sợ hãi, đặc biệt có một cô hầu gái đang run rẩy với đôi bàn tay đang để phía sau lưng.

“Ngươi đang giấu thứ gì phía sau kia?”

Cô ấy đang run rẩy, Lucian tiến đến gần và lấy vật đang được giấu sau lưng cô. Đó là chiếc kẹp tóc bằng vàng của tôi. Một trong những người lính tiến đến và quỳ trước mặt Lucian.

“Tôi xin lỗi, thưa hoàng tử, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Thay vào đó ngài hãy trừng phạt tôi.’ Anh cầu xin. “Xin hãy tha cho cô ấy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ.” Cô hầu gái cũng quỳ xuống, gương mặt trắng bệch.

“Không, làm ơn, đó là lỗi của tôi! Đừng trừng phạt anh trai tôi, anh ấy không biết gì cả.” Cô ấy khóc.

Tôi không biết Lucian sẽ làm gì với họ, việc này làm tôi vừa thương vừa lo. Họ thậm chí có thể bị xử tử, hoặc nếu may mắn họ có thể bị chặt tay. Tôi không biết cái nào nghe tệ hơn, trộm cắp tất nhiên là không tốt, nhưng tôi không nghĩ có ai phải chết vì việc đó. Tôi hi vọng Lucian sẽ thương xót họ.

Anh ấy đặt tay lên vai tôi. “Vì ngươi đã trộm của vợ ta nên ta sẽ để cho cô ấy uyết định hình phạt.” Tôi sững người một lúc, ngạc nhiên và không biết phải làm gì.

“Nàng muốn trừng phạt họ thay ta thế nào.” Anh ấy hỏi.

Tôi nhìn cô hầu gái trẻ đang quỳ gối khóc lóc và run rẫy dữ dội, tôi tiến đến chỗ cô ấy.

“Sao em lại làm điều đó?” tôi hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

“Tôi xin lỗi, thưa phu nhân. Tôi thật sự không muốn làm vậy nhưng mẹ tôi đang bị bệnh và việc chữa trị cho bà tốn rất nhiều tiền.” Cô rêи ɾỉ, khóc lóc thảm thiết.

“Đứng lên nào!” tôi yêu cầu cả hai người.

“Tên em là gì?” tôi hỏi.

“Lisa, thưa phu nhân.”

“Lisa nè, em có thể lấy chiếc kẹp tóc đó, nhưng phải hứa với ta là sẽ không bao giờ trộm cắp nữa. Có nhiều cách để kiếm tiền lương thiện, hơn nữa mạo hiểm tính mạng cũng chẳng giúp gì được cho mẹ em đâu.”

Mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, rõ ràng họ không nghĩ rằng họ sẽ được tha thứ. Lisa sốc và nhìn chằm chằm vào tôi.

“Em có hứa với ta không?” tôi lặp lại.

“Em..em hứa ...em hứa với phu nhân. Cảm ơn, cảm ơn phu nhân rất nhiều.” Cô lại bắt đầu khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt nhẹ nhõm.

“Cảm ơn rất nhiều, thưa phu nhân.” Đôi mắt anh trai cô cũng rưng rưng những giọt nước mắt biết ơn.

“Được rồi, bây giờ mọi người có thể quay lại làm việc.” Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì sự việc đã kết thúc tốt đẹp.

Họ bước đi, Lisa ôm anh trai mình và khóc khi anh đang mắng cô, “Đừng bao giờ làm điều đó nữa!” tôi thấy mình đang mỉm cười. Ước gì tôi có một người anh giống như thế, anh trai tôi là những đứa trẻ hư hỏng.

Tôi xoay lại và thấy Lucian vẫn đứng đó, khoanh tay và nhìn tôi. Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, hay như thế nào thì tôi cũng không chắc nữa.

Không giữ khoảng cách nữa, anh ấy vòng tay qua eo tôi và kéo tôi vào lòng. “Chúng ta quya lại giường thôi.” Giọng nói trầm ấm của anh khiến tôi rùng mình.