Chương 25: Bắt cóc

Tôi đứng đó nhìn Lucian kiểm tra vết thương của Klara, chắc chắn rằng cô ta cố tình làm vậy.

“Tôi ổn.” Klara nói và chớp mắt đầy ngây thơ với hàng mi dài của mình, tôi thường thấy cô ta làm vậy khi đứng trước mặt Lucian.

“Cô có chắc không.” Lucian vừa hỏi vừa nhìn vết thương của Klara. Có lẽ anh ấy cảm thấy tội lỗi, nhưng Klara mới là người muốn đấu với anh và cô ấy còn cố tình làm mình bị thương. Có lẽ cô làm vậy để được gần Lucian hơn.

Tại sao tôi luôn phải cố gắng giành giật anh ấy? Tôi đã quá mệt mỏi vì nó.

Không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó nữa, tôi quyết định rời đi.

Tôi đau đớn, tức giận, mệt mỏi. Liệu tôi có nên quay trở về nhà của cha mẹ không? Tôi có mắc sai lầm khi đã đi đến đây với Lucian không? Nước mắt rưng tròng, không muốn ai nhìn thấy mình khóc, tôi bước nhanh hơn qua các hành lang. Khi đi đến một góc tường, tôi va phải ai đó và ngã ngửa ra sau.

“Xin lỗi phu nhân, tôi không thấy cô đến.” Oliver giật mình nói.

“Không sao đâu.” Tôi nói rồi cố gắng lướt ngang anh ta vì tôi không muốn bị nhận ra rằng mình đang khóc. Nhưng Oliver cũng đã nhìn thấy,

“Thưa cô, cô ổn chứ?” Oliver hỏi.

“Ừ, tôi ổn.” Tôi cố mỉm cười.

“Chỉ cần nói với tôi, và tôi sẽ gϊếŧ bất cứ ai làm cho cô khóc.” Oliver nói, tôi ngước mặt lên để xem anh ấy có nói đùa không nhưng hình như không phải, điều đó đột nhiên làm tôi muốn bật cười.

“Đó không phải là người mà anh có thể gϊếŧ.”

“Có phải là nhà vua không? Hay là em gái của ngài ấy?” Tôi lắc đầu, anh ta dường như đang nghĩ xem đó có thể là ai. Tôi có thể thấy anh ấy đang xem xét vấn đề này một cách nghiêm túc.

“Sao anh không đưa tôi ra ngoài lâu đài một chút?” tôi đề nghị, ánh mắt Oliver ngạc nhiên.

“Nơi đó không an toàn đâu thưa phu nhân.”

“Nhưng có canh ở bên cạnh mà.” Tôi nói.

“Tôi có thể hộ tống cô đi dạo nếu chúng ta trở về lâu đài của mình, nhưng có những kẻ điên ở vương quốc này. Nên bên ngoài không an toàn đâu thưa phu nhân.” Oliver nói với vẻ mặt xin lỗi.

“Làm ơn đi, sẽ không ai biết đâu.” Tôi thật sự cần phải ra ngoài và làm điều gì đó để khiến tôi quên đi mọi thứ.

Oliver thở dài sau khi suy nghĩ, “Được rồi, nhưng chúng ta sẽ không đi đâu xa đâu.”

“Vậy cô không định nói cho tôi biết là ai đã làm cô khóc sao?”

“Không.” Tôi lắc đầu khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi lâu đài.

“Anh kết hôn rồi rồi phải không?” tôi hỏi Oliver.

“Vâng thưa phu nhân.”

“Anh có yêu vợ của mình không?” tôi không muốn tò mò hay làm anh ta khó chịu nhưng tôi không thể không hỏi.

“Rất nhiều, thưa phu nhân.”

“Anh có muốn ở bên một người phụ nữ khác ngoài vợ mình ra không?”

“Không, thưa cô.” Sau đó Oliver im lặng một lúc rồi nói, “Hoàng tử rất quan tâm đến phu nhân, tôi chưa bao giờ thấy ngài ấy quan tâm ai nhiều như vậy.”

Tôi đoán là Oliver đã ghép lại những câu hỏi của tôi rồi suy luận.

“Chúng ta không nên đi xa hơn nữa, tôi không có vũ khí để bảo vệ phu nhân.” Ngay khi Oliver vừa nói xong, bốn người đàn ông bỗng xuất hiện từ phía sau những cái cây và họ cầm kiếm trên tay. Cứ như thể họ đã đợi chúng tôi ở đó vậy, Oliver ngay lập tức đứng chắn trước mặt tôi.

“Chạy!” Oliver hét lên. Tôi không biết những người này là ai, nhưng tôi có thể thấy họ rất nguy hiểm. Tôi không thể để Oliver lại nhưng khi anh ấy lại hét to thêm lần nữa, “Chạy đi!” và lần này tôi bắt đầu chạy.

Tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã bỏ lại Oliver, nhất là khi tôi là người người thuyết phục anh ấy đưa đi dạo. Chúa ơi, tôi đã làm gì thế này? Những người đàn ông đó là ai? Liệu Oliver có ổn không? Tôi dừng bước khi nhớ ra anh ấy không có vũ khí, tôi không thể mặc kệ Oliver được nhưng khi đang suy nghĩ thì có một bàn tay vòng qua eo và một bàn tay khác bịt mặt tôi bằng một tấm vải. Tôi cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi sự kìm kẹp và cố thở để lấy không khí nhưng một mùi cay xè xộc vào mũi và dần dần mí mắt tôi nặng trĩu và cơ thể rã rời.

Tôi từ từ mở mắt ra, rêи ɾỉ vì cơn đau đầu.

“Phu nhân? Cô tỉnh rồi à?”

Tôi chớp mắt vài lần trước khi nhận ra Oliver đang bị trói vào ghế.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây.” Oliver nói khi quần áo của anh đang rách nát và ướt đẫm máu.

“Anh không sao chứ?” Cổ họng tôi cảm thấy đau rát khi cất giọng, tôi cần thứ gì đó để uống nhưng tôi cũng đang bị trói vào ghế. Nhìn quanh căn phòng, nó thật trống rỗng.

“Những người đàn ông đó là ai?” Tôi hỏi khi nỗi sợ hãi len lỏi vào trong tâm trí tôi. Oliver mở miệng định nói điều gì đó nhưng cánh cửa phòng mở ra và năm người đàn ông to bự bước vào.

“Cuối cùng các ngươi cũng tỉnh rồi à.” Một người trong số họ đang cầm con dao găm trên tay nói. “Hãy vào việc chính nào, cậu sẽ trả cho bọn ta bao nhiêu đây, chàng trai trẻ?” hắn nói và nhìn vào Oliver.

“Hãy để cô ấy đi và ta sẽ cho các người một số tiền mà các người chỉ có thể mơ ước.” Oliver nói, người đàn ông cười lớn.

“Không không, ngươi đem tiền cho bọn ta và ta sẽ thả cô ta đi.” Người đàn ông nói.

“Không, ngươi thả cô ấy đi trước, các người có thể giữ ta, ta sẽ mang tiền đến.”

“Nghe này chàng trai, đừng ra lệnh cho bọn ta phải làm gì. Hãy làm theo những gì ta nói nếu không ta sẽ làm một vết sẹo trên khuôn mặt của vợ cậu.” Hắn nói khi đi phía sau lưng và đặt con dao găm trên mặt tôi.

Tim tôi đập thình thịch trong l*иg ngực, trước đây tôi chưa bao giờ sợ hãi đến thế này.

“Đừng chạm vào cô ấy!” Oliver nói, “Tin ta đi, nếu các ngươi dám chạm vào một sợi tóc nào thì các ngươi sẽ phải hối hận.” Oliver đe dọa các tên cướp.

Các tên cướp cười phá lên khi nghe điều đó.

“Ồ, ta sợ quá. Hãy cởi trói cho hắn và bắt hắn mang tiền đến.” Tên cướp ra lệnh cho những người khác.

Hai người đàn ông cởi trói cho Oliver khỏi chiếc ghế nhưng tay chân anh vẫn bị cột rồi kéo ra khỏi phòng. Lần này Oliver không vùng vẫy, có lẽ anh ấy biết điều đó là vô ích.

“Nhân tiện thì cô là một người xinh đẹp đó.” Người đàn ông nói rồi ôm lấy mặt tôi, “Nhưng cô biết không? Ta ghét người giàu.”

“Cô ấy đẹp lắm, nhưng thôi nào anh trai.” Người kia vừa nói vừa nhìn ngực tôi, tôi lập tức cảm thấy hối hận vì hôm nay đã mặc chiếc váy này. Tôi hối hận vì đã không nghe lời Oliver, nhưng giờ đã quá muộn. Tôi biết những người này định làm gì với tôi, tôi có thể nhìn thấy điều đó trong ánh mắt đầy du͙© vọиɠ của họ.

Đầu tôi đau như búa bổ và tim tôi đập thình thịch trong l*иg ngực, cảm thấy muốn nôn mửa vì quá sợ hãi.

“Tiền là sự ưu tiên hàng đầu của chúng ta.” Người đàn ông nói,

“Ừ nhưng chúng ta vẫn có thể vui chơi mà vẫn kiếm được tiền.” Người đàn ông nhìn tôi và liếʍ môi khi cánh tay hắn ta trượt xuống cổ và từ tư xuống sâu hơn. Tôi gào thét trong lòng, nước mắt tôi trào ra khi hắn nắm lấy ngực tôi và bóp nó.

“Suỵt, đừng khóc.” Hắn nói và đặt ngón tay lên môi tôi. “Ta ghét nước mắt.”

Cơn giận nổi lên, tôi cắn ngón tay hắn rồi hét to hết mức có thể để cầu cứu sự giúp đỡ nhưng hắn lại tát thẳng vào mặt tôi mạnh đến mức tôi có thể nếm được vị máu trong miệng. Cổ họng tôi càng rát hơn vì tiếng hét và má tôi đau đến mức muốn khóc thật to.

“Con đĩ chết tiệt.” Tên cướp bị tôi cắn kêu lên. Như thể một cái tát vẫn chưa đủ, hắn ta lại tát và má tôi một cái nữa rồi túm lấy tóc kéo đầu tôi về phía sau. Tôi muốn nhổ nước bọt vào mặt hắn, nhưng tôi không thể chịu được thêm một cái tát nào nữa. Mặt tôi đã rất đau đớn rồi.

“Tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã cắn tao.”