Chương 24: Trận đấu trong khu vườn

Tôi ngồi trước gương và một cô hầu gái đang chải tóc cho tôi.

“Tóc của tiểu thư đẹp quá.” Cô hầu gái mỉm cười.

Đúng nhưng tiếc là tôi không phải là người có mái tóc vàng, và chồng tôi có vẻ thích tóc vàng hơn.

“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười đáp lại.

“Tiểu thư hôm nay cô muốn chiếc váy này hay chiếc váy này?” cô hầu gái nói và giơ hai chiếc váy lên sau khi làm tóc cho tôi.

“Không cái nào cả, hãy chọn cho tôi một chiếc váy thật đẹp.” Tôi sẽ khiến Lucian hối hận về những gì mà anh ấy đã làm, tôi sẽ khiến cho anh ấy mất ngủ như cái cách mà anh ấy đối xử với tôi. Tôi thậm chí còn muốn anh ấy khóc, dù không muốn thừa nhận nhưng đêm qua tôi đã khóc một chút.

Ôi, lúc này tôi cần Lydia và Ylva biết bao.

Người hầu gái chọn cho tôi một chiếc váy màu đào rất hợp với màu tóc và màu da của tôi. Tôi tô một ít son lên môi và một chút nước hoa sau đó xõa tóc rồi nhìn vào gương.

Bây giờ Lucian sẽ muốn tôi thôi, nhưng tôi sẽ không nhượng bộ dễ dàng như vậy.

Cuối cùng tôi mang giày vào và sải bước ra khỏi phòng. Khi đi qua các hành lang dài, tôi bắt đầu mất tự tin, điều gì sẽ xảy ra nếu như anh ấy thậm chí không muốn chạm vào tôi? Lucian luôn có thể có một người phụ nữ khác, tôi sẽ luôn là người thua cuộc.

Đó là những lúc tôi ghét làm phụ nữ.

Khi đến gần phòng ăn, tim tôi đập thình thịch trong l*иg ngực. Tôi biết Lucian đang đợi trong đó, tôi vừa thấy tức giận vừa lo lắng nhưng có lẽ là giận nhiều hơn lo.

Tôi từ từ mở cửa bước vào trong, Lucian đang ngồi ở bàn và anh ấy nhìn chằm chằm khi tôi bước vào. Tôi đã quên đi việc thở trong giây lát khi chạm phải ánh mắt anh ấy, nhưng tôi nhanh chóng nhắc nhở bản thân rằng mình đã tức giận và tổn thương như thế nào. Tôi có gắng kìm nén cơn giận của mình và điều quan trọng là phải kiểm soát bản thân nếu tôi muốn giành chiến thắng trong cuộc chiến này.

“Nàng không định ngồi xuống à?” Lucian hỏi, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Không nói gì, tôi đi đến bàn và ngồi xuống trong khi tránh nhìn vào ánh mắt của anh ấy.

“Đêm qua nàng ngủ ngon chứ?” Lucian hỏi. Tất nhiên là không nhưng tôi chắc chắn là anh ấy đã ngủ rất ngon.

“Vâng tất nhiên rồi, thưa ngài.” Tôi nói với giọng bình thản, Lucian ngạc nhiên khi nghe thấy tôi gọi như vậy.

“Nàng không hỏi ta như thế nào à?”

“Ngài ngủ ngon chứ, thưa ngài?” tôi hỏi lại với giọng điệu giận lẫy, Lucian cười khúc khích.

“Ý ta không phải vậy, nàng không hỏi tại sao tối qua ta không về phòng à?”

“Em không có quyền hỏi, thưa ngài.” Lucian cau mày nhìn tôi.

“Hazel.” Anh ấy hằng giọng nhưng cũng khá nhẹ nhàng, khiến tôi rùng mình.

“Nhìn ta này.” Lucian yêu cầu. Không đời nào tôi sẽ làm điều đó, đôi mắt của anh ấy là điểm yếu của tôi và tôi sẽ không cho anh ấy thấy điểm yếu của mình vào lúc này.

Khi tôi không làm theo lời của Lucian, anh nhấc cằm tôi và nâng nó lên.

“Nhìn ta này, Hazel.” Lần này Lucian thậm chí còn nói nhẹ nhàng hơn lúc nãy, tôi không thể không ngước lên và nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

“Có chuyện gì à?” Lucian hỏi.

“Không, thưa ngài.”

“Đừng gọi ta như thế.” Lucian nói với giọng bực bội, anh ấy nên bực nhiều hơn thế nữa.

“Được rồi.” Tôi trả lời, Lucian thở dài.

“Tâm trạng của nàng có vẻ tồi tệ hơn so với cách ăn mặc của nàng.” Lucian nói khi ánh mắt anh ấy nhìn từ mặt xuống ngực tôi. Ánh mắt của anh ấy giống như một chiếc bàn ủi nóng hổi trên da tôi.

“Em không đói, xin lỗi.” Tôi nói và đứng dậy, sẵn sàng rời khỏi đó chỉ để chọc giận anh ấy nhưng trước khi tôi kịp cử động thì Lucian đã tóm lấy cánh tay tôi và kéo tôi vào bàn, giam tôi giữa hai tay.

“Nàng đang chế nhạo ta đấy à, vợ? Nàng ăn mặc đẹp đẽ, thơm tho nhưng lại bỏ chạy.”

“Em không chạy, chỉ là em không đói thôi.” Tôi nói với thái độ lạnh lùng, đôi mắt Lucian trở nên tối sầm hơn.

“Nhưng ta đói.” Lucian nói rồi chậm rãi tiến lại gần, anh đặt tay lên người và giữ chặt để tôi không thể thoát ra, sau đó anh tựa đầu vào một bên cổ tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh trên da mình.

“Ta không thể...” hơi thở trở nên nặng nề khi môi Lucian chạm vào da tôi. Tôi ngửa đầu ra sau, muốn anh hôn vào từng chỗ trên cơ thể tôi. Anh ấy thậm chí còn nghiêng người gần hơn, áp sát cơ thể mình vào tôi khi khi môi anh di chuyển rồi chạm vào môi tôi. Một nụ hôn mềm mại khiến cơ thể tôi mềm nhũn.

“Nàng nên ngăn ta lại.” Lucian thở ra trước khi hôn tôi, đúng tôi nên ngăn anh ta lại. Tại sao tôi lại hôn chứ? Làm sao anh có thể hôn tôi bằng đôi môi đã hôn người phụ nữ khác đêm qua? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi tôi đã nổi cơn thịnh nộ và cắn vào môi anh ấy.

Lucian kêu lên một tiếng rồi đưa tay lên miệng để kiểm tra, môi anh ấy đang chảy máu. Anh dùng ngón tay cái lau máu rồi liếʍ môi.

Tôi không cố ý cắn anh ấy mạnh đến vậy nên lúc đầu tôi rất sốc, nhưng sau đó tôi nghĩ anh ấy xứng đáng bị như vậy. Giờ thì hãy tức giận đi, nhưng anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói gì.

“Em xin lỗi, thưa ngài.” Tôi nói, thêm đoạn cuối vào để chọc giận anh ấy. Lucian bước lại gần hơn, mắt anh vẫn không rời khỏi tôi rồi anh dùng ngón tay vuốt ve bờ môi của tôi.

“Nàng có một chút máu ở đó.” Lucian nói. Cái gì vậy chứ? Tôi có cảm giác như anh ấy đang đùa giỡn với tôi nên tôi quyết định nói thẳng với anh ta rằng hãy xuống địa ngục đi hoặc quay lại với cô gái tóc vàng đó, nhưng đã bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa. Lincoln bước vào và khi thấy chúng tôi đang đứng cạnh nhau, “Tôi sẽ quay lại sau.” Anh ấy nói rồi quay người đi.

“Có chuyện gì, Lincoln?” Lucian hỏi, Lincoln chậm rãi quay lại nhưng mắt vẫn nhìn xuống.

“Công chúa Klara đang đợi ngài trong vườn.”

Klara? Tại sao cô ấy lại đợi Lucian?

“Nói với cô ấy là ta đang trên đường tới.” Lucian nói, Linoln cúi chào rồi rời đi.

“Cô ấy muốn gì?” Tôi hỏi.

“Ta tưởng nàng không có hứng thú?” Lucian cười nhếch môi, “Hãy theo ta nếu nàng muốn biết.”

Tôi đã cân nhắc việc có nên đi theo Lucian không khoảng một lúc khá lâu, nhưng rồi tôi quyết định là mình nên làm vậy. Tôi không thể để anh ấy một mình đi gặp Klara khi tôi đã biết được ý định của cô ta. Nếu cô ta có thể dùng bất cứ mọi thủ đoạn nào để có được một người đàn ông đã có gia đình thì tôi nên làm mọi cách để giữ người đàn ông này cho riêng mình.

Klara đang đứng giữa vườn với bộ áo giáp nhưng trông cô vẫn xinh đẹp như mọi ngày, mái tóc vàng của cô rực sáng như anh nắng và đôi mắt xanh như bầu trời mùa hè. Đúng, cô ấy cực kì xinh đẹp và có mái tóc vàng, tôi đoán là Lucian thích những người phụ nữ như thế.

Tôi có thể thấy những binh lính tụ tập xung quanh trong khu vườn và không thể ngừng nhìn chằm chằm vào Klara. Lucian có thấy rằng cô ấy cũng xinh đẹp như vậy không?

“Chào buổi sáng công chúa Hazel và ...Lucian, tôi rất vui vì anh đã giữ lời hứa.” Cô ấy mỉm cười khi chúng tôi đến gần. Ở phía xa, tôi có thể thấy Astrid đang ngồi thoải mái trên ghế để xem trận đấu.

“Đừng phấn khích quá.” Lucian nới với giọng nghiêm túc và tôi ngạc nhiên vì họ nói chuyện với nhau một cách tự nhiên như vậy, điều đó khiến tôi thấy khá khó chịu. Lucian đã giải thích cho tôi khi trên đường đến đây rằng Klara muốn đấu với anh ấy. Có điều gì đó khiến tôi nghi ngờ về việc này.

Tôi ngồi cạnh Astrid trong lúc Lucian cầm kiếm, sẵn sàng chiến đấu với Klara.

“Không biết vì sao em ấy lại nhất định phải chiến đấu với Lucian, rõ ràng anh ta nhất định sẽ thắng.”Astrid nói. Đúng vậy, nếu đúng là một mình anh ấy có thể gϊếŧ chết mấy trăm binh lính thì một cô gái là không thành vấn đề.

Klara bắt đầu vung kiếm về phía Lucian và anh ấy nhanh chóng tránh mọi đòn tấn công mà không hề chuyển động tay. Cuối cùng thì Lucian cũng giơ kiếm lên và chặn một đòn tấn công của Klara. Lần này anh bắt đầu tấn công và có vẻ như cô ấy đã gặp khó khăn trong việc tự vệ. Lucian nở một nụ cười tự tin trên khuôn mặt và nói với Klara điều gì đó mà tôi không thể nghe được.

Họ đánh nhau qua lại và có vẻ như Lucian đang quá dễ dãi với Klara, anh ấy thậm chí còn không có vẻ gì là chiến đấu hết mình. Tôi cá là Lucian có thể làm việc này trong khi bị bịt mắt. Ngược lại thì Klara có vẻ thở khá nhanh và đầu tóc hơi rối nhưng cô ấy vẫn không bỏ cuộc.

Lucian vung kiếm vào Klara và khi đó cô đã định chặn đòn tấn công của anh nhưng có vẻ cô ấy đã đổi ý định nửa chừng và thanh kiếm của Lucian đã cắt vào cánh tay của Klara. Máu chảy ra từ vết thương, cảm giác như thời gian đang ngừng lại một lúc vì mọi người đều im lặng rồi hoảng hốt, Astrid bật dậy và chạy đến chỗ em gái mình.