Chương 18: Người phụ nữ muốn chồng tôi

Klara liên tục liếc nhìn về phía Luican khi chúng tôi ăn sáng, trong khi nhà vua và Lucian nói chuyện thân mật với nhau, điều này làm tôi ngạc nhiên. Nhà vua sẵn sàng giúp đỡ Lucian vì họ đã bàn cách giành chiến thắng trong cuộc chiến này. Tôi chỉ sợ anh ấy sẽ ra điều kiện đổi lấy thứ gì đó.

"Mọi người nên ở lại đây cho đến khi hoàng đế băng hà thì chúng ta sẽ ra tay" Ramus nói. Như thể việc chờ đợi cái chết của ai đó là chuyện xảy ra hàng ngày.

"Ramus à, anh có thể ngừng hành động như một vị vua ít nhất cho đến khi chúng ta ăn sáng xong được không?" Klara hỏi.

Ramus, Klara, Astrid: tên của họ nghe giống ở phía bắc.

"Tất nhiên" Rasmus mỉm cười với em gái mình.

"Tối nay chúng ta có một bữa tiệc. Ta hy vọng cậu có thể tham dự sau khi nghỉ ngơi." sau đó anh ấy nói với tôi và Lucian.

"Tất nhiên" Lucian trả lời.

"Astrid, sao em không đưa họ đến một căn phòng đẹp. Ta chắc chắn họ muốn nghỉ ngơi."

Tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng khi nằm cạnh Lucian, tất cả những gì tôi có thể làm là đặt câu hỏi.

"Có vẻ như chàng biết khá rõ về Rasmus" tôi bắt đầu.

“Ừ” là tất cả những gì anh nói trước khi nhắm mắt lại. Lucian nằm ngửa trong khi tôi nằm nghiêng, nhìn thẳng vào mặt anh ấy.

“Tại sao ngài ấy lại gọi chàng là Draco?”

“Đó chỉ là biệt danh thôi,” anh trả lời ngắn gọn. Điều này không hiệu quả, tôi không thể bắt chuyện được với anh ấy. Có lẽ anh đã quá mệt mỏi.

“Các em của ngài ấy thật xinh đẹp.”

Lucian mở to mắt và nhìn về phía tôi. Anh ấy nhìn tôi rồi suy nghĩ một lúc lâu trước khi trả lời: "Đúng vậy."

"Làm thế nào chàng cứu được em gái ngài ấy" tôi tò mò hỏi. Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt anh ấy trước khi nó biến mất nhanh chóng.

"Ta không làm vậy. Ta chỉ tha mạng cho cô ấy. Vương quốc của cả hai đã có chiến tranh với nhau vài năm trước và ta đã thắng bằng cách gϊếŧ chết hầu hết người của họ."

“Ý chàng là cô ấy đã đi chiến đấu à?” tôi thật sự ngạc nhiên. Cô ấy là một phụ nữ, không chỉ vậy, còn là một công chúa và cô ấy đã tham gia chiến tranh sao?

"Đúng, cô ấy và chị gái cô ấy. Họ là những chiến binh và rất giỏi chiến đấu. Suy cho cùng, tổ tiên của họ là người Viking; họ mang một dòng máu mạnh mẽ." Tôi chỉ lắng nghe và bị mê hoặc bởi việc những người phụ nữ xinh đẹp này có thể trở thành chiến binh như thế nào. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có bị mê hoặc bởi chúng không. Có lẽ đó là lý do tại sao Lucian tha mạng cho cô ấy. Có lẽ anh ấy nghĩ cô ấy xinh đẹp. Ít nhất thì cô ấy cũng đẹp hơn tôi; đẹp hơn nhiều.

Thở dài, tôi nhắm mắt định ngủ, nhưng rồi tôi nghe thấy Lucian nói: “Cảm ơn nàng vì đã đi cùng ta” bằng giọng ngái ngủ.

Tôi trằn trọc trên giường một lúc nhưng vẫn không thể ngủ được. Ngồi dậy, tôi vung chân xuống khỏi giường và đứng lên tấm thảm xanh sapphire gọn gàng trải dưới đất.

Toàn bộ căn phòng được trang trí với màu trắng và các sắc xanh khác nhau. Các bức tường có màu xanh nhạt trong khi cửa ra vào và khung cửa sổ màu trắng. Những tấm rèm có màu ngọc lam tuyệt đẹp được trang trí bằng những viên pha lê xanh lam ở đầu và đóng khung những cửa sổ khổng lồ, có thể dễ dàng nhìn thấy bầu trời mùa hè trong xanh.

Tôi nhìn lại Lucian, người đang ngủ ngon lành trên tấm ga sa-tanh màu xanh hoàng gia. Anh ấy trông đẹp hơn bao giờ hết khi ngủ. Tôi mặc một chiếc váy đơn giản, chỉnh lại tóc và đi giày trước khi ra khỏi phòng.

Tôi đi qua các hành lang, không biết chính xác mình đang ở đâu , đột nhiên một giọng nữ vang lên từ một căn phòng. Tôi dừng lại để lắng nghe.

"Klara, ngoài kia có hàng nghìn người đàn ông khao khát em. Hãy quên anh ta đi."

"Em biết, nhưng không ai giống anh ấy cả. Em muốn anh ấy, chị à."

"Anh ấy đã kết hôn rồi. Tại sao em lại muốn làm vợ hai khi em có thể lấy bất kỳ người đàn ông nào em muốn?" Astrid hỏi, giọng điệu thất vọng rõ ràng.

“Em thà ở bên người mình yêu và trở thành vợ hai còn hơn ở bên người mình không yêu” Klara bướng bỉnh nói.

"Hắn hiện tại là một kẻ không có địa vị. Không có gì đảm bảo hắn sẽ trở thành vị vua tiếp theo của Decresh." Một tiếng kêu phát ra từ trong miệng tôi, nó khá nhỏ tuy nhiên nó vẫn đủ để Astrid có thể nghe thấy trong căn phòng vang vọng. Họ đang nói về Lucian.

"Ai đó?" Astrid hỏi khi tôi nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy đến gần hơn. Tôi nhanh chóng trốn sau một trong những cột đá vôi trong sảnh.

"Sao vậy chị?”Klara hỏi.

"Không có gì. Chị chỉ nghĩ là đã nghe thấy ai đó" Astrid nói và sau đó tôi nghe thấy tiếng cửa đóng lại. Tôi lén nhìn từ phía sau cột để chắc chắn rằng họ đã đi rồi rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

Tôi lao qua các hành lang cố gắng tìm đường trở lại phòng. Cuộc sống của tôi đã trở nên hỗn loạn chỉ trong một tuần. Đầu tiên, tôi kết hôn trái với ý muốn của mình, rồi trước khi quen người chồng bí ẩn của mình, một cuộc chiến đã sắp xảy ra, rồi tôi cãi nhau với bố mẹ và giờ tôi đang ở trong một vương quốc được cai trị bởi một vị vua khát máu và em gái ông ta muốn có chồng tôi .

Trong lúc đi tìm phòng của mình, tôi tìm thấy lối ra một khu vườn. Tôi bước ra ngoài và thấy người của Lucian đang trò chuyện ở đó. Một số người đang ngồi dưới mái nhà để tránh nắng trong khi số kia đang nói về ai đó.

"Cậu có thấy cách cô ấy tát anh ấy không" một người lính với mái tóc nâu hỏi và bắt chước tôi tát Lucian. Anh ta nhấc tay lên và rút lại trước khi giáng một cái tát giả vào má một người lính khác.

“Hãy cư xử đúng mực, Ky” Lincoln nói rồi ngồi nhắm mắt, tựa lưng vào tường.

"Tôi nghiêm túc đó. Cô ấy rất dũng cảm. Tôi thích tính cách của cô ấy." anh tiếp tục, phớt lờ Lincoln.

"Đáng lẽ cô ấy không nên tát anh ấy trước mặt mọi người. Điều đó là thiếu tôn trọng đối với hoàng tử", một người khác phản bác. Oliver cười lớn, quay lại. Anh ấy nhìn thấy tôi đứng đó và tôi nghĩ anh ấy sẽ nói điều gì đó để những người đàn ông biết rằng tôi đang ở đó lắng nghe mọi chuyện, nhưng anh ấy giữ im lặng và để những người đàn ông đó tiếp tục nói về tôi.

"Cô ấy là một người tốt" có người bảo vệ tôi. Chính anh trai của Lisa, cô hầu gái đã lấy trộm chiếc kẹp tóc vàng của tôi. "Cô ấy thực sự quan tâm đến hoàng tử" anh tiếp tục.

"Đúng vậy" một người khác nói. Oliver nở một nụ cười tinh nghịch trước khi nói, "Thưa phu nhân" cuối cùng cũng tiết lộ sự hiện diện của tôi và khiến những người lính ngạc nhiên.

Mọi người nhanh chóng đứng dậy, "Thưa phu nhân", họ nói và cúi đầu thật sâu rồi nhìn tôi với vẻ sợ hãi.

"Tôi thật sự xin lỗi vì hành vi của họ" Lincoln vừa nói vừa cúi đầu thật sâu. "Xin lỗi , thưa phu nhân!" anh khiển trách, ném cho những người lính một cái nhìn trừng trừng gay gắt.

"Không sao đâu" Tôi mỉm cười. "Mọi người đều có quyền có ý kiến

riêng của mình." Tất cả họ đều ngạc nhiên nhìn tôi, ngoại trừ Lincoln. Khuôn mặt anh không có biểu cảm gì.