Chương 15: Maebeth

Chúng tôi ngồi ở một góc cây khi Lucian nói với người của anh ấy rằng nên nghỉ ngơi một lúc, tôi biết anh ấy làm điều đó vì tôi.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Tôi hỏi.

“Về Maebeth, gia đình của nàng.” Anh ấy định nhờ cha tôi giúp đỡ trong cuộc chiến tranh giữa họ. “Chàng thực sự sẽ gϊếŧ anh em của chàng sao?”

“Đúng” anh nói không chút do dự, tôi thật sự rùng mình khi nghĩ đến điều đó.

“Ngay cả cháu trai của chàng ?” anh nghiến răng, nhắm mắt rồi lại mở ra.

“Ta sẽ không gϊếŧ nó vì các người anh của ta sẽ làm vậy.”

Tại sao chứ? Chúng chỉ là những đứa trẻ, tại sao lại gϊếŧ gia đình mình để giành lấy ngai vàng? Đó là điều mà tôi không bao giờ có thể hiểu được. “Chúng ta tiếp tục thôi” anh đứng lên và nói. Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình, và tôi rất biết ơn vì Maebath không ở quá xa Decresh nên chúng tôi đã đến nơi lúc nửa đêm sau khi cưỡi ngựa cả ngày.

Ba người anh của tôi ra đón và họ chỉ nói chuyện với Lucian, hoàn toàn phớt lờ tôi. Thì tôi cũng không mong đợi gì nhiều hơn thế đâu vì chúng tôi chưa bao giờ thân thiết với nhau. Gia đình tôi luôn tách biệt giữa nam và nữ, trong khi đàn ông được tôn trọng thì hầu hết những người phụ nữ được coi là tài sản thuộc về đàn ông hoặc sẵn sàng bán đi bất cứ lúc nào.

“Hiện tại thì đức vua đang bận nhưng sẽ đến gặp mọi người vào sáng mai, giờ thì mọi người nên ăn uống và nghỉ ngơi để lấy lại sức.” Anh trai Harris của tôi nói và dẫn chúng tôi đến khu vực dành cho khách. Nhìn những người anh còn lại, tôi tự hỏi liệu họ có gϊếŧ nhau khi cha qua đời hay không.

“Thật là một người anh trai thô lỗ, có vẻ như nàng cũng không thân thiết với anh em của mình.” Lucian nói khi chúng tôi bước vào phòng.

“Vâng”, ánh mắt của tôi dừng lại trên chiếc bàn cạnh giường, nơi có một số món ăn đã được phục vụ. Tôi nghĩ mình sẽ đói nhưng bụng tôi vẫn khó chịu vì lúc trưa nên tôi không muốn ăn gì cả.

“Chàng có đói không?” tôi hỏi và hướng mắt về phía Lucian. Anh đã cởi bộ quân phục và chỉ mặc một chiếc sơ mi rộng đê lộ phần ngực rắn chắc với một chiếc quần. Đã ba đêm kể từ khi chúng tôi ngủ chung phòng, nên tôi cảm thấy nỗi lo lắng của mình đang dâng trào khi nhớ lại những gì anh ấy đã nói với tôi tối qua. Anh muốn làm những điều độc ác, xấu xa với tôi ư? Tôi đã hỏi Ylva điều đó có nghĩa là gì và cô ấy đã nói với tôi rằng nó có nghĩa là quỷ dữ , tội lỗi.

“Nàng đang nghĩ gì thế ?” Lucian hỏi khi đang nằm trên giường tựa đầu vào tay và nhìn tôi bằng đôi mắt quyến rũ.

“Không có gì” tôi lắc đầu, đứng cứng đờ tại chỗ.

“Lại đây nào” anh ấy vừa nói vừa vỗ vỗ vào tấm nệm. Tôi tự thúc giục mình di chuyển cởϊ áσ choàng và bước đến giường, tôi ngập ngừng nằm xuống cạnh anh, ngước mặt lên trần nhà để tránh né ánh mắt mãnh liệt của anh ấy. Qua khóe mắt, tôi vẫn có thể thấy anh đang nhìn tôi chằm chằm trong sự im lặng đến mức không chịu được.

“Lucian ?” Anh ấy hít một hơi thật sâu.

“Ta chưa bao giờ thích tên của mình, các anh trai thường trêu chọc ta là Lucifer, nghe giống như một lời nguyền rủa. Bây giờ thì nàng gọi tên ta và làm ta rất thích nó. Khi nàng gọi ta nó nghe như một lời cầu nguyện vậy.” Tôi quay sang nhìn anh, trên khuôn mặt anh nở một nụ cười nhẹ nhưng đôi mắt vàng của anh lại chất chứa một nỗi buồn.

“Tên của chàng rất đẹp và nó không giống một lời nguyền tí nào, Lucian có nghĩa là ‘người đàn ông của ánh sáng’.”

Anh ngạc nhiên nhìn tôi nhưng rồi khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc, anh nói: “Ta không phải là một người của ánh sáng, có bóng tối ở trong ta.”

“Mỗi người đều có một chút bóng tối bên trong mình, điều đó không sao cả vì bóng tối và ánh sáng không thể tồn tại nếu không có nhau.”

“Nàng đang cố an ủi ta sao ?” anh ấy mỉm cười hỏi.

“Ta chỉ nói sự thật thôi.” Tôi nói.

Bầu không khí lại trở nên im lặng, mặc dù trong đầu tôi có hàng nghìn câu hỏi. Anh ấy sẽ thực sự gϊếŧ họ ư? Còn tờ giấy viết bằng máu kia thì sao? Anh ấy có thích tôi không? Nhưng câu hỏi bật ra từ miệng tôi lại là, “Tại sao chàng lại đồng ý chờ khi ta chưa sẵn sàng cho đêm đầu tiên.”

“Thỉnh thoảng nàng vẫn còn sợ ta.”

“Ta thực sự không muốn như vậy.” Tôi thừa nhận.

“Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng nhưng đôi khi...ta không còn là chính mình.”

“Ý chàng là sao ?”

Anh nằm ngửa ra và thở dài, “Ta mệt rồi, ngủ thôi. Hôm khác ta sẽ nói cho nàng nghe.” Tôi muốn biết sự thật nhưng tôi đã kiệt sức và rất khó để mở mắt ra.

Thức dậy vào buổi sáng với Lucian bên cạnh, anh vẫn nằm đó nhưng lại không mặc áo. Tấm chăn che bụng anh lại nhưng để lộ bộ ngực và cánh tay mạnh mẽ của anh, mái tóc đen nhánh của anh trải dài trên gối, trông thật mềm mại và óng ánh như lụa. Tôi nắm lấy một ít tóc của anh trong tay và hít lấy mùi hương nồng nàn ấy, thứ đã kí©h thí©ɧ cơ thể tôi mà tôi không thể nào giải thích được.

Lông mày của anh anh ấy dày và có một hình dáng hoàn hảo, còn lông mi thì dài và sáng bóng, khi nhắm mắt lại chúng dường như chạm vào má của anh. Chiếc mũi cao và một đôi môi gợi cảm, trong khi mái tóc của anh ấy đen như màn đêm, làn da thì trắng như mặt trăng, mịn màng đến mức khiến ngón tay tôi ngứa ngáy khi chạm vào.

Tôi lướt ngón tay mình dọc theo mép quai hàm sắc sảo ấy rồi lên đến đường cong của đôi môi, chiêm ngưỡng vẻ ngoài điển trai của anh ấy khi đôi mắt anh mở to và tôi nhìn chúng không rời. Đó là lúc tôi nhận ra tại sao trước đây tôi chưa bao giờ nhìn kỹ khuôn mặt này, đôi mắt anh ấy quyến rũ đến nổi tôi không thể chú ý đến phần còn lại của khuôn mặt. Chúng nắm giữ quyền lực và niềm đam mê nhưng cũng chất chứa những bí mật và nỗi đau sâu thẳm bên trong.

Anh nheo mắt cười, tôi giật mình rút tay lại và nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt đỏ bừng. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy anh ấy nhưng tôi có thể cảm nhận nụ cười tươi hơn lúc nãy của anh trước phản ứng của tôi.

“Vợ à, nàng không cần né tránh, ta là của nàng mà. Nàng có thể nhìn và chạm vào ta bao nhiêu tùy thích.”

Khi tôi không nói được gì vì quá xấu hổ, anh ấy đứng dậy khỏi giường và đi về phía bàn. Mắt tôi va phải bờ vai rộng và cơ bắp săn chắc ấy khi anh bước đi, anh ấy không quá lực lưỡng nhưng có một thân hình cân đối và săn chắc. Khi anh đưa tay lên vuốt tóc, tim tôi đã lỡ đi một nhịp.

“Đợi đã!” tôi nói trước khi anh kịp mặc áo choàng vào và đứng dậy bước tới chỗ anh ấy.

“Đợi đã!” tôi nhắc lại và nắm lấy cánh tay anh ấy. Tôi gạt phần tóc phía sau lưng anh sang một bên, không có bất kì một vết sẹo nào, thậm chí là một vết nhỏ. Làn da của anh trông thật mịn màng như thể anh ấy chưa bao giờ bị roi quất vào dù chỉ một lần.

“Có chuyện gì sao?” anh bối rối hỏi.

“Không có...không có vết sẹo nào. Thật sự không có vết sẹo nào trên lưng hết, làm thế nào mà?” tôi thở mạnh vì sốc.