Chương 12: Sự kí©h thí©ɧ

Chuyện gì vừa xảy ra vậy ? Khi nếm được hương vị trên môi của cô, anh có thể cảm nhận được con quỷ bên trong xuất hiện. Anh chỉ cảm thấy như vậy khi anh thật sự tức giận, khi đó con quỷ trong anh sẽ xuất hiện để trừng phạt bất cứ ai trói buộc anh. Dần lâu anh cũng đã học được cách kiềm chế cơn giận của mình và kiểm soát con quỷ, nhưng đã lâu lắm rồi nó không xuất hiện, vậy tại sao bây giờ lại ?

Làm đi! Cô ấy là của ngươi, cô ấy thuộc về ngươi mà. Giọng nói trong đầu anh ra lệnh.

“Có chuyện gì sao ?” Hazel bước tới gần anh bối rối hỏi.

“Đừng lại gần đây !” Lucian hét lên và ôm lấy cơ thấy cơ thể mình. Anh có thể nhìn thấy sự tổn thương trong đôi mắt cô nhưng anh không muốn làm cô bị thương như lần anh đã chăm lửa đốt anh trai mình. Mỗi lần con quỷ trong anh xuất hiện, anh lại làm những điều tồi tệ.

Hazel quay người bước đi. Có lẽ cô đang tức giận, anh có thể hiểu nhưng làm sao anh có thể giải thích được khi chính anh cũng không thể hiểu được mình. Anh thậm chí còn không thể đuổi theo cô, anh cần phải làm dịu con quỷ của mình trước đã.

**

Vừa đi tôi vừa khóc, đó là nụ hôn đầu tiên của tôi và anh ấy hành động như thể đó là một điều kinh tởm. Nếu không thích thì ít nhất anh cũng có thể giấu nó đi. Anh ấy không cần phải thô lỗ như vậy, tôi không biết mình sẽ đi đâu nhưng tôi không quan tâm. Càng đi sâu vào rừng, trời càng lúc càng tối, cảm thấy sợ hãi tôi định quay lại nhưng không tìm được đường. Chúa ơi, tôi bị lạc và trời thì quá tối. Tôi hét tên Lucian nhiều lần nhưng không có ai trả lời hết.

Luôn là một đứa trẻ được che chở và không bao giờ phải ở một mình, tôi như hóa đá và bắt đầu hoảng sợ. Chạy loanh quanh trong rừng, tôi cố tìm đường quay về nhưng không thành công. Thấm mệt, tôi ngồi cạnh một cái cây, Lucian bây giờ đang ở đâu khi tôi rất cần anh ấy chứ ?

“Hazel !” tôi quay sang khi nghe thấy giọng nói cất lên, và Lucian đang tiến về phía tôi, “Ta tìm nàng khắp nơi đó.”

“Thật không ? Ta nghĩ chàng sẽ rất vui nếu như ta mất tích và chàng không phải gặp ta thêm lần nào nữa,” tôi cáu kỉnh nói.

“Về nhà thôi”, anh ấy dường như không hề lắng nghe tôi

“Nếu ta không muốn về thì sao ?” tôi biết mình thật trẻ con nhưng tôi rất tức giận và chỉ muốn một lời xin lỗi hoặc một lời giải thích.

Anh trừng mắt nhìn tôi, “ Tốt nhất là nàng nên nghe lời ta, nếu không nàng sẽ không thích những gì ta sẽ làm với nàng đâu.” Anh lẩm bẩm, hơi thở của anh có chút run rẩy. Anh ấy thực sự đã tức giận sao ?

“Được thôi, tốt nhất chàng nên giải thích cho ta khi về đến nhà.”

Khi chúng tôi vào phòng của mình, tôi khoanh tay trước ngực và yêu cầu: “Vậy chàng giải thích đi.”

“Giải thích gì cơ ?”

“ Tại sao chàng lại cư xử thô lỗ và đe dọa ta khi nói rằng ta sẽ không thích những gì chàng sẽ làm với ta. Chàng định làm gì ta chứ ?” tôi hỏi với giọng thách thức.

Chắc chắn anh ấy sẽ không đánh tôi, gϊếŧ tôi hay thiêu sống. Vậy anh ấy sẽ làm gì? bỏ đói tôi à? Hay là nhốt tôi vào đâu đó?

Anh ấy nhìn tôi và tôi thấy một tia sáng trong mắt anh ấy.

“Có lẽ nàng sẽ thích những gì ta làm với nàng.” Anh nói và bước đến đẩy tôi vào tường.

Một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khuôn mặt anh khi anh đặt hai tay lên đầu tôi và áp sát tôi vào đó bằng cơ thể to lớn. Mùi hương nồng cháy của anh như một chất gây nghiện tỏa ra mạnh mẽ hơn làm tôi say đắm.

“Ta muốn hôn nàng, dùng lưỡi tách đôi môi ấy ra và trượt vào trong cái miệng nhỏ nhắn này. Ta muốn ghim vào cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng bên dưới ta và cảm nhận sự run rẩy trong khi ta làm đủ mọi điều xấu xa mà một người đàn ông có thể làm với phụ nữ. Ta muốn nghe những tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi xinh đẹp của nàng.” anh ấy nói và lướt ngón cái lên môi tôi. Hơi thở của tôi nghẹn lại khi anh cúi xuống và chạm môi vào tai tôi, "Ta muốn cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cơ thể nàng."

Chúa ơi, tôi đã bị kí©h thí©ɧ bởi lời nói của anh ấy và tôi không thể thở được. Tôi cần phải rời đi nhưng tôi cảm thấy đầu gối mình thật yếu ớt nên tôi đặt tay lên ngực để đẩy anh ấy ra khiến anh ấy cười khúc khích.

“Sao nàng lại làm ngược lại những gì mà cơ thể nàng muốn chứ ?” anh hỏi, tôi cũng không rõ bản thân mình muốn gì. Có lẽ tôi sợ mặc dù tôi rất phấn khích hoặc có lẽ tôi vẫn chưa sẵn sàng.

“Được rồi” anh thở dài và để tôi đẩy anh ra, “Sớm thôi nàng sẽ để ta làm tất cả những điều này với nàng và hơn thế nữa" . Chưa bao giờ anh ấy tiếp cận tôi như thế này trước đây và nói thẳng như vậy. Anh luôn chậm rãi và cẩn thận cho tôi thời gian để suy nghĩ và thở.

“Tối nay ta sẽ ngủ trong phòng của mình nếu không thì ta nghĩ ta sẽ không thể cư xử dúng mực như đã hứa với nàng.” Anh nói rồi bước vào phòng riêng của anh ấy, “Ngủ ngon nhé, vợ yêu.” Và sau đó đóng cửa lại để tôi một mình.

Tôi nằm xuống giường và cố gắng ngủ nhưng không được, anh nói anh muốn tôi, vậy sao lại đẩy tôi ra? Rồi lại tỏ ra lạnh lùng, rồi lại nói rằng muốn hôn và làm những điều xấu xa với tôi. Tôi thực sự cảm thấy bối rối mà, rồi một lúc sau tôi chìm dần vào giấc ngủ.

“Tiểu thư ơi, tiểu thư dậy đi nào.” Tôi nghe thấy giọng của Ylva gọi.

“Để ta ngủ đi mà.” I lẩm nhẩm với giọng ngái ngủ.

“Tiểu thư của tôi ơi, tôi cần phải chuẩn bị cho cô và cô đã ngủ quá lâu rồi. Cô không còn là một đứa trẻ nữa, cô là một người phụ nữ đã có chồng rồi đó.”

“Cô ấy chưa dậy nữa à ?” Lydia hỏi.

“Chưa , tôi đã cố gắng đánh thức được một lúc rồi.”

Tôi nghe thấy tiếng cửa mở và xung quanh trở nên im lặng.

“Để đó cho ta, ta sẽ đánh thức nàng ấy.” Một giọng nói trầm vang lên. Vài vây sau, một mùi hương nồng nàn bao phủ toàn bộ khứu giác tôi.

“Hazel...”

“Ta muốn ngủ thêm một chút.”

“Đêm qua nàng không ngủ được à, ta không cố ý làm nàng sợ đâu.” Dường như anh ấy đang tự nói với chính mình.

Anh không làm tôi sợ,anh chỉ làm cho tôi muốn anh sau đó anh lại làm tổn thương tôi rồi lại làm tôi tức giận và kí©h thí©ɧ tôi. Chúa ơi! tôi chưa bao giờ cảm thấy nhiều cảm xúc như vậy trong một đêm trước đây.

“Nhưng ý ta là như những gì ta đã nói , ta thực sự muốn nàng và cuối cùng nàng cũng phải thừa nhận rằng nàng cũng muốn ta thôi.” Lucian tiếp tục nói.