Chương 7

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Hiếm khi Trình Tử Bằng tới công ty một chuyến xử lý công việc, Đỗ Uyển nghe xong thiếu chút nữa không đi thắp hương bái Phật, cười không khép miệng được nói cho lão công.

Quả nhiên hiểu chuyện rất nhiều, Đỗ Uyển phân phó quản gia nấu canh, chuẩn bị đợi lát nữa tự mình đưa qua công ty.

Mà Lâm Thư Bùi lo lắng, giữa trưa cố ý lái xe về nhà, Đỗ Uyển thấy y trở về liền làm y đưa canh tới công ty.

Trình Tử Bằng vội liền tới rồi giữa trưa, lấy ra di động muốn gọi cho Lâm Thư Bùi, nhưng ngón tay vẫn ấn không xuống, chờ đến màn hình đen cũng không gọi đi.

Thư ký gõ cửa tiến vào nói: “Giám đốc, Từ tiểu thư ở bên ngoài, cần gặp nàng sao?”

Từ Phương Tình?

Trình Tử Bằng hơi nhíu lông mày, có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu: “Cho nàng vào đi.”

Từ Phương Tình trong tay mang theo mấy cái túi, như mới vừa dạo phố xong, như quen thuộc cười tủm tỉm tiến vào ngồi xuống, nói với thư ký: “Làm cho tôi một ly cà phê.”

“Có việc?” Hắn nhàn nhạt hỏi.

Từ Phương Tình hờn dỗi: “Không có việc gì không thể đi lên ngồi? Chúng ta là bạn tốt.”

Trình Tử Bằng không tỏ ý kiến, nghiêm túc mà nói, hắn nhận thức Từ Phương Tình mấy năm, chỉ là đến bây giờ cũng không nhớ kỹ mặt nàng.

“Trình thiếu, em mua quà cho anh.”

Từ Phương Tình vui vẻ từ trong túi móc ra một hộp tinh xảo, mang giày cao gót qua đi, đưa hộp cho hắn.

Hắn lại trì độn cũng biết không ổn, vì thế đứng dậy đưa lưng về phía nàng, nhìn cửa sổ sát đất.

“Cô trở về đi, tôi không cần phần lễ vật này.”

Thấy hắn không chút do dự cự tuyệt, Từ Phương Tình khổ sở trong lòng, khóe mắt lại liếc đến bên ngoài có người tiến vào, hơn nữa người nọ là Lâm Thư Bùi!

Vì thế chớp mắt, làm nũng: “Trình ca ca, anh nhìn một cái sao, nói không chừng anh sẽ thích ~”

Lâm Thư Bùi ở cửa nghe xong đều cảm giác muốn nổi da gà, thư ký cũng vẻ mặt xấu hổ đứng bên cạnh, vì thế y đưa đồ trong tay qua, cường cười: “Đợi lát nữa cô giúp tôi đem vào đi thôi, tôi đi trước.”

Thấy Lâm Thư Bùi vội vội vàng vàng rời đi, Từ Phương Tình mục đích đạt tới, âm thầm cười trộm.

Trình Tử Bằng bị nàng ồn tâm phiền ý loạn, phất tay: “Đi thong thả không tiễn.”

Không nghĩ tới Trình Tử Bằng như vậy, hờ hững như cũ, Từ Phương Tình đành phải thức thời rời đi, nhưng không mang đi lễ vật.

Trình Tử Bằng nhẹ nhàng thở ra, thư ký mang theo đồ tiến vào nhẹ giọng:

“Giám đốc, vừa rồi có người họ Lâm tới, làm tôi đưa canh này ngài.”

“Người đâu?!”

“Mới vừa đi không lâu.”

“Hắn đến đây lúc nào?”

Thư ký vẻ mặt xấu hổ nói: “Lúc Từ tiểu thư làm nũng với ngài.”

Trình Tử Bằng cầm áo khoác chìa khóa xe đuổi theo, hắn cư nhiên bị Từ Phương Tình sắp đặt, cũng không biết Lâm Thư Bùi hiểu lầm hay không, y cố ý chuẩn bị hầm canh cho mình, lại thấy một màn như vậy…

Lâm Thư Bùi đích xác tức giận, lái xe một đường thật lâu mới dừng lại. Y cũng không biết mình muốn đi đâu, nghẹn trong lòng ra không được, nghẹn ngào ở cổ họng, chua xót.

Hai mắt có chút đau, đau sắp rơi lệ.

Lâm Thư Bùi ngừng xe một bên, gắt gao nắm tay lái.

Điện thoại vẫn luôn vang, y nhìn thoáng qua, là Trình Tử Bằng, nhưng không muốn nghe, vì thế ấn yên lặng, sau đó gọi điện thoại xin nghỉ.

Trình Tử Bằng như phát điên tìm một buổi trưa cũng không tìm được người, tính tình táo bạo, cố tình Khương Hòa còn gọi điện thoại tới hỏi muốn tụ hội không, nói mọi người đều ở.

“A, về sau đừng để Từ Phương Tình xuất hiện trước mặt tôi, bằng không đừng trách tôi đánh nữ nhân!”

Hắn lạnh lùng nói, treo điện thoại tiếp tục đi tìm.

Chờ tới buổi tối, Lâm Thư Bùi mới lái xe trở về, quản gia nôn nóng: “Thiếu gia tìm ngài một buổi chiều, hiện tại còn tìm, hôm nay trời đều đen, nếu xảy ra chuyện gì…”

Y vẻ mặt mỏi mệt gật đầu: “Phiền toái chuyển lời cho hắn, không cần lại tìm tôi.”

Quản gia vẻ mặt lo lắng nhìn y, làm người hầu nhanh đi gọi điện thoại.

Nhận được điện thoại, Trình Tử Bằng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, một buổi trưa không uống nước, miệng khô, cũng không kịp nghỉ ngơi liền lên lầu.

Lâm Thư Bùi ngồi trên sô pha, nghe được hắn tiến vào nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi.”

“Em, em kỹ rồi cái gì?” Trình Tử Bằng trong lòng thấp thỏm bất an.

“Tôi dọn đi thôi, giữa chúng ta cách quá xa.”

Y liếʍ liếʍ môi, giờ phút này không dám quay đầu lại nhìn đối phương.

Hắn không giận phản cười, bước qua bắt lấy vai y cười lạnh: “Em muốn chạy? Sau khi tôi thích em muốn đi?”

Thích?

Lâm Thư Bùi ánh mắt phức tạp nhìn hắn, Trình Tử Bằng thật sự thích y sao? Người như hắn, không thiếu nam nhân nữ nhân, sao lại đối y một người động tâm?

“Tôi thật là nuôi bạch nhãn lang sao, đối tốt với em em không để bụng, nói thích em lại không chịu tin, em mới là người vô tình nhất đi!”

Trình Tử Bằng vẻ mặt phẫn nộ, hai tay lại không mở, vô luận như thế nào, vẫn rất muốn ôm người vào ngực.

Nghe hắn chỉ trích, ủy khuất một buổi trưa che trời lấp đất đánh úp lại, Lâm Thư Bùi hít sâu một hơi, lại che giấu không được nức nở:

“Đúng vậy, tôi thích anh, nhưng tôi không bên cạnh anh còn sẽ có bao nhiêu nữ nhân, tôi càng không biết ngày sau anh có thể hay không ――”

“Sẽ không! Chỉ cần em cùng anh ở bên nhau, chuyện em lo lắng đều sẽ không phát sinh.”

Trình Tử Bằng rốt cuộc không thể chịu đựng được ôm y vào ngực, cuối cùng dưới tình huống không bị đánh ôm lấy đối phương.

Lâm Thư Bùi biệt nữu giãy giụa vài cái, không có kết quả, đành phải giả chết không nói lời nào.