Chương 8

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Anh không nghĩ tới em cũng thích anh.”

Trình Tử Bằng khinh thanh tế ngữ, ôm y liền cảm giác được thỏa mãn.

Mặt Lâm Thư Bùi đỏ bừng, đều do vừa rồi quá xúc động.

“Lúc đầu anh nghe được mình phải cưới một nam nhân, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là đánh người chết.”

“Úc?”

Lâm Thư Bùi đẩy hắn ra, nhướng mày, thì ra hắn với mình giống nhau.

Hắn bật cười, ý vị thâm trường nói: “Nhưng sau khi thấy em, anh chỉ nghĩ thao em chết.”

“……”

Người nào đó rất muốn tìm cái hầm chui vào đi, lại nghe được đối phương kéo dài âm:

“Hiện tại cũng rất muốn làm như vậy.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Lâm Thư Bùi một chân đá hắn xuống.

Trình Tử Bằng cắn răng, che mông chất vấn: “Vì cái gì?! Chúng ta không phải là lưỡng tình tương duyệt sao?!”

“Không có, rõ ràng là anh thích em, em còn không có thích anh!”

Lâm Thư Bùi lớn tiếng phản bác, chết không thừa nhận.

Khí Trình Tử Bằng đè y trên sô pha hôn, cuối cùng vẫn bị đuổi ra ngoài.

Hắn không biện pháp trở về phòng tắm rửa, nghĩ thầm lại nhịn nửa tháng, lại nhịn nửa tháng, sau khi kết hôn khẳng định phải thao đủ!

Lâm Thư Bùi hắt xì, cảm giác toàn thân phát run, như vậy đi xuống cúc hoa khó giữ, không được không được, có thể kéo dài liền kéo.

Mỗi ngày sau này, Trình Tử Bằng đều đúng hạn đi làm tan tầm, tan tầm sẽ thuận tiện đi đón Lâm Thư Bùi, làm hại y vô pháp lái xe mình.

Trong phòng tắm, Lâm Thư Bùi nhìn dấu vết trên cổ thầm mắng, cư nhiên hôn chỗ như vậy rõ ràng, thời tiết nóng gắt chẳng phải không có cách nào ra cửa?!

May mắn ngày mai là cuối tuần có thể nghỉ ngơi, nhưng Trình Tử Bằng phải đi công ty.

Đỗ Uyển cũng bận chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ, cho nên trong nhà chỉ có y một người.

Hiếm khi hưởng thụ thanh nhàn, Lâm Thư Bùi ngồi trên sô pha đọc sách một buổi trưa, tỉnh lại nằm ở trong lòng người nào đó.

“Anh trở lại khi nào?”

Lâm Thư Bùi xoa xoa mắt, mới ba giờ chiều.

“Làm xong chuyện.”

Hắn buông sách trong tay, là y mới vừa xem xong.

Buổi sáng, Khương Hòa lại gọi điện thoại cho hắn, nói là tụ hội, nhưng bảo đảm Từ Phương Tình sẽ không xuất hiện, có chút ý vị lấy lòng.

“Đi không?” Trình Tử Bằng hỏi y.

Lâm Thư Bùi nghĩ nghĩ, gật đầu: “Đi thôi.”

Cũng không thể đối quá mức hạn chế hắn.

Buổi tối, hai người đi không phải quán bar, là biệt thự tư nhân của Khương Hòa, ở sân ăn BBQ, nghe nhạc, mọi người ngồi nhoài trời cùng nhau tâm sự.

Lâm Thư Bùi cũng không câu thúc như lần đầu tiên, theo chân bọn họ cũng chơi được, cũng biết không ít tai tiếng của hắn.

Hôn lễ đúng hẹn tới, Trình Tử Bằng nhịn đôi mắt đều mau mạo lục quang, cuối cùng đẩy người uống choáng váng vào phòng.

“Không được, không thể làm…”

Lâm Thư Bùi nói thầm, y còn chưa chuẩn bị tốt.

Nam nhân nghiến răng, hít sâu một hơi, nhẫn nại hỏi: “Vậy em muốn lúc nào?”

“Ngô… Sang năm.”

Lâm Thư Bùi nói xong liền ngủ say.

Nhưng Trình Tử Bằng tức cười, sang năm? Chẳng phải là còn có nửa năm?!

Mới không cần cùng ma men giảng đạo lý, Trình Tử Bằng thoát trơn bóng, đem người lăn qua lộn lại hưởng thụ cả một đêm, bên môi mang cười ôm y đi vào giấc ngủ.

Hoàn