Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Trình Tử Bằng cảm giác quan hệ bọn họ tốt lên không ít, vì thế mở miệng:
“Đêm nay cùng tôi đi quán bả XX.”
Lâm Thư Bùi sửng sốt một chút: “Đi làm cái gì?”
“Bạn tôi muốn gặp em, em cũng nên nhận thức bạn tôi một chút.”
Ngữ khí hắn không dung cự tuyệt, y đành phải thỏa hiệp, chỉ là khẩn trương trong lòng.
Trở lại biệt thự, Đỗ Uyển đã về bên kia, hơn nữa nói gần đây sẽ không lại đây quấy rầy bọn họ, nhất định phải hảo hảo ở chung, tương thân tương ái.
Lâm Thư Bùi liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn không tỏ vẻ mới nhẹ nhàng thở ra, sợ đêm nay hai người tới tương thân tương ái.
Đáy lòng Trình Tử Bằng quyết định dùng hành động thực tế tới cùng Lâm Thư Bùi tương thân tương ái.
Thời gian đã không còn sớm, Lâm Thư Bùi về phòng phê chữa tác nghiệp một chút đã 7 giờ rưỡi, vì thế Trình Tử Bằng lại đây gõ cửa.
Một lát sau, y mới có chút quẫn bách đi ra.
“Tôi không có quần áo.”
Nam nhân đánh giá y, mặc áo sơ mi quần jean bình thường, thuận mắt nói không nên lời, vì thế lôi kéo y xuống.
“Không cần, cứ như vậy đi.”
Hiếm khi Lâm Thư Bùi sợ đối phương mất mặt, chỉ là nếu hắn muốn như vậy, y cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn ngồi trên xe.
Quán bar rất gần, đi đến vừa vặn tốt, người phục vụ thấy Trình Tử Bằng tới, liền dẫn hắn đi qua một chỗ gần sân khấu nhất.
Nơi đó có bốn nam một nữ, trong đó một người là Khương Hòa, nhìn thấy Trình Tử Bằng vui sướиɠ phất phất tay.
“Trình thiếu, rốt cuộc ra tới?”
Người nói chuyện thoạt nhìn có chút ngả ngớn, thậm chí ôm eo Khương Hòa, bộ dáng ái muội.
“Ân.”
Hắn lôi kéo Lâm Thư Bùi ngồi xuống.
“Đây là?”
Hai nam nhân đồng thời nói chuyện, bởi vì bọn họ là song bào thai, thường xuyên sẽ làm chuyện giống nha hoặc nói cùng câu.
Trình Tử Bằng chỉ vào bọn họ giới thiệu:
“Tên này là Khương Hòa, đây là bạn trai hắn Từ Ảnh, đây là anh em song bào thai, Đường Nhất, Đường Nhị, còn có đây là Từ Phương Tình, em họ Từ Ảnh.”
Cuối cùng, hắn ôm Lâm Thư Bùi nghiêm túc nói: “Vị hôn thê của tôi, Lâm Thư Bùi.”
Mọi người trừng lớn mắt như gặp quỷ, chỉ có Trình Tử Bằng bị Lâm Thư Bùi giẫm một chân đau hít khí.
“Anh, đừng nói như vậy.”
Y thấp giọng, trong mắt có chút bất mãn.
Trình Tử Bằng nhưng thật ra bị vẻ mặt y manh rồi, cúi đầu hôn một ngụm.
“Vậy tôi phải nói như thế nào?”
Bốn người nhịn không được hít khí, Từ Phương Tình ngồi ở một góc đột nhiên chấn động, ngón tay gắt gao nắm góc áo, che giấu biểu tình rất tốt.
“Tôi kháo! Cậu thật sự? Cậu muốn cưới một nam nhân?” Khương Hòa kinh hô.
“Ân, tháng sau kết hôn, sẽ mời các cậu tới uống rượu mừng.”
Trình Tử Bằng rót hai ly rượu, một ly đưa cho Lâm Thư Bùi.
“Tôi không uống.” Lâm Thư Bùi lắc lắc đầu, y dễ say rượu.
Hắn cũng không miễn cưỡng, một hơi uống hai ly.
Từ Phương Tình lúc này mới sâu kín mở miệng: “Trình thiếu, ba mẹ anh không phản đối?”
“Đây là ba mẹ tôi yêu cầu, không cưới không thể.”
Trình Tử Bằng nhéo nhéo tay y, trong dự kiến bị đánh một cái.
Quán bar không ồn lắm, nhưng cũng ầm ĩ, một nam nhân an tĩnh ngồi ở chỗ kia, không uống rượu, nhìn sân khấu phát ngốc, thực dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Vậy cậu nên giữ kỹ.”
Song bào thai trước sau như một mở miệng, rõ ràng hai người thoạt nhìn không có sở thích chung, tính cách cũng bất đồng, lại mạc danh phối hợp.
Khương Hòa nhịn không được lắc lắc đầu nói với Từ Ảnh: “Anh còn phải nỗ lực lấy lòng ba mẹ tôi nhiều hơn, bằng không tôi không cho anh danh phận được.”
Từ Ảnh co rút khóe miệng, trừng phạt nhéo eo hắn.
“Ăn xoài không?”
Trình Tử Bằng bưng đĩa lên hỏi Lâm Thư Bùi.
Y nhìn nhìn duỗi tay gắp một khối, ngọt không thôi, bên môi nhiễm ý cười.
Vì thế hắn da mặt dày: “Tôi cũng muốn ăn.”
Lâm Thư Bùi nhìn thoáng qua tay hắn, “Tự mình động thủ cơm no áo ấm.”
Trình Tử Bằng cũng không giận, thừa dịp y ăn khối thứ hai thò lại gần cắn, đắc ý cười: “Rất ngọt.”
Trước mắt bao người, mặt Lâm Thư Bùi đỏ bừng, ngồi xa xa hạ quyết tâm không để ý tới hắn.
Từ Phương Tình thiếu chút nữa cắn răng, cường cười nói: “Nói chuyện phiếm không làm gì, không phải cố ý tới uống rượu sao?”
Song bào thai vỗ tay: “Đúng đúng đúng, đã lâu không cùng nhau uống rượu, hôm nay cố ý chuẩn bị mấy bình rượu ngon.”
Trình Tử Bằng nhìn Lâm Thư Bùi liếc mắt một cái, Từ Phương Tình liền nói: “Thư Bùi sẽ lái xe đi?”
Thấy bọn họ đang nói mình, Lâm Thư Bùi nhẹ nhàng gật gật đầu, y biết mình cùng nơi này không hợp nhau, cũng biết có người không thích mình.
“Yên tâm uống đi, đợi lát nữa để Thư Bùi lái xe.” Từ Ảnh bắt đầu rót rượu.
Hắn vô pháp thoái thác, theo bọn họ một ly lại một ly, ngược lại là Lâm Thư Bùi có chút tịch mịch ngồi ở chỗ kia, trong lòng có chút phức tạp. Chung quy bọn họ không phải người cùng một thế giới, hắn làm sao để bụng mình?
Rượu quá ba tuần, bọn họ chơi vui vẻ, Lâm Thư Bùi muốn đi toilet, lại ngượng ngùng quấy rầy, đành phải im lặng rời đi.